Cây ăn quả này cành lá tốt tươi, thân cây thẳng tắp, cành cây thấp nhất cách mặt đất cũng đã gần mười mét.
Giang Ngư nghĩ thầm nếu không có bản lĩnh ở Tu Tiên giới thì đến trái cây cũng không hái được, vừa nghĩ, mũi chân nàng nhẹ nhảy lên, cả cơ thể nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất, đáp lên trên một nhánh cây to.
Tu sĩ Kim Đan có thể ngự kiếm đi, có điều hiện tại linh lực của Giang Ngư không đủ để chống đỡ nàng ngự kiếm, nhưng nếu chỉ bay trong thời gian ngắn thì vẫn có thể.
Ngày đó vừa có thể xuống giường, khi Giang Ngư biết chính mình cũng có thể bay, nàng nhảy nhót vòng quanh trong sân của mình hơn một canh giờ, chơi vui vẻ vô cùng.
Chứng kiến cảnh như vậy, Chử Linh Hương nhìn nàng cả một ngày, một lời khó nói hết.
Giang Ngư hái được một quả trái cây, cầm trên tay phải nói là siêu lớn, nàng nhảy xuống, đưa cho Hôi Ưng.
Nàng tưởng Hôi Ưng muốn ăn.
Tật Phong lại dùng đầu đẩy về hướng nàng.
“Ngươi muốn ta ăn?” Giang Ngư hỏi.
Tật Phong nhẹ kêu một tiếng, tỏ vẻ khẳng định.
Giang Ngư nhìn trái cây trong tay mình, trái cây này vỏ mỏng còn mềm, nhẹ nhàng gỡ một cái là có thể lột ra, thịt quả màu trắng ngà trong suốt, ngửi rất thơm.
Nàng cắn một cái, hai mắt sáng lên: “Ngọt quá!”Nàng nhịn không được lại ăn hai miếng, dùng tay bẻ trái cây ra, đem nửa kia chia cho Hôi Ưng: “Ngươi cũng ăn đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2703668/chuong-20.html