Vừa nãy ngửi được mùi cay nồng công kích mũi của nó, phản ứng đầu tiên của Bạch hạc là muốn tránh đi.
Nhưng song song với mùi cay nồng kia, còn có một mùi thơm hết sức mê người.
Mùi thơm này so với miếng cá nướng màu trắng mà vừa nãy nó ăn còn mãnh liệt bá đạo hơn nhiều, chỉ cần ngửi một cái, trong miệng liền không thể khống chế tiết ra nước bọt.
Muốn ăn.
Giang Ngư bị dáng vẻ do dự không quyết định được của Bạch hạc chọc cho bật cười, tự mình cũng không ăn nữa, chống cằm dù bận mà nhàn thưởng thức dáng vẻ xoắn xuýt của nó.
Bạch hạc cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Nó cúi đầu xuống thật nhanh, mổ một miếng cá nướng, nuốt vào trong miệng.
Giang Ngư có chút tò mò nhìn nó chằm chằm, chỉ thấy Bạch hạc chợt trừng mắt tròn xoe, cả người con hạc giống như bị hạ phép định thân, không nhúc nhích đứng bất động tại chỗ.
Nàng có chút bất an: "Tiểu Bạch, ngươi còn___""Hắt xì!" Nàng nghe thấy Bạch hạc hắt hơi một cái vang dội.
Chuyện này bỗng chốc phá vỡ sự bất động của Bạch hạc.
Giang Ngư thấy một trận gió.
Bạch hạc lấy tốc độ bay chưa bao giờ thấy bay ra ngoài, chớp mắt liền không thấy bóng dáng nữa.
"! Tốt chứ?" Giang Ngư thuận mồm nói hết lời vừa nãy chưa nói xong, có lòng đứng lên đi xem Bạch hạc, đáng tiếc vừa nãy hoàn toàn không biết nó đã đi đâu.
Bờ sông cách chỗ của Giang Ngư không xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2703627/chuong-42.html