Giang Ngư nhắm mắt lại, chờ đến khi đồng tử biến thành màu đen, thân thể nàng không tự chủ mà mềm mại ngã về phía sau lại được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
Giang Ngư nhìn ống tay áo màu trắng thuần của người bên cạnh, cười nói: “Đa tạ sư huynh.”
Chử Linh Hương cùng vươn tay nhưng chậm một bước: “...”
Nàng ấy yên lặng thu tay lại, giả vờ như không có gì xảy ra.
Giang Ngư nói với Cơ Trường Linh: “Sư huynh, dựa theo những gì chúng ta đã bàn mà làm thôi.”
Cơ Trường Linh gật đầu, giơ tay, một kết giới trong suốt bao phủ Trương lão gia vào trong đó.
Chử Linh Hương và Nghiêm Phong không hiểu ra sao: Đã xảy ra cái gì? Hai người bàn cái gì? Không phải ta vẫn luôn ở chỗ này à? Các ngươi thương lượng khi nào?
Giang Ngư nói với Trịnh phu nhân và Trương Ngọc Thành đang giật mình sững sờ: “Ta dám chắc là trong cơ thể lão gia nhà các ngươi có thứ khác.”
Ánh mắt hai người sáng ngời, mong đợi nhìn nàng.
Giang Ngư lắc đầu: “Nhưng đáng tiếc! Chúng ta tạm thời không có cách nào làm nó ra cả.”
Thứ đồ kia đã hoàn toàn dung hợp với thần hồn hoặc nói là linh hồn của Trương lão gia. Muốn cưỡng chế bắt lấy nó, phải bắt lấy thần hồn của Trương lão gia.
Làm việc như vậy với phàm nhân thì Trương lão gia sẽ không sống được.
Thấy sắc mặt hai mẹ con ảm đạm, Giang Ngư chỉ có thể nói: “Xin lỗi.”
Trịnh thị phục hồi tinh thần, vội vàng nói: “Lần này tiên nhân cố ý tới hỗ trợ, nên là chúng ta làm phiền tiên nhân mới đúng.”
Giang Ngư nói với bọn họ: “Ta phát hiện lão gia nhà các ngươi ngoài việc tính tình thay đổi ra thì vẫn là người thường. Ta xem mẹ con hai người ở viện hẻo lánh, là bị xa lánh à?”
Hai mẹ con nhìn nhau, Trương Ngọc Thành cúi đầu, buồn rầu nói: “Sau khi tính tình cha thay đổi, trầm mê thanh sắc hưởng lạc, ta và mẹ nhiều lần khuyên nhủ, bị ông ghét bỏ.”
Giang Ngư nói thẳng: “Ta xem thứ hiện tại chiếm thân mình lão gia các ngươi thoạt nhìn cũng không quá thông minh. Hai mẹ con ở trong nhà này nhiều năm mà không có chút của cải riêng à?”
Mẹ con Trịnh thị và đám người Chử Linh Hương đều kinh ngạc nhìn nàng.
Giang Ngư tự nhiên nói: “Lão gia nhà các ngươi như này rất hiển nhiên là không bình thường, so với chuyện mặc kệ một tên ngu xuẩn ở chỗ này phá hỏng cơ nghiệp Trương gia các ngươi thì sao các ngươi không phản kháng, nhốt ông ta lại chứ? Đỡ để ông ta không chỉ gây họa cho người nhà mà còn gây họa cho những người khác.”
“Cái này...” Hai mẹ con Trịnh thị chần chờ.
Trịnh thị còn đang do dự, Trương Ngọc Thành lại cảm thấy giải pháp này rất ổn: “Chúng ta tìm một viện, cung cấp nuôi dưỡng cho cha ăn ngon uống tốt, cũng sẽ không làm thân thể cha bị thương. Chờ đến khi cha trở về thì ông cũng sẽ không trách chúng ta.”
Hắn thở dài: “Tùy ý ông tiếp tục càn quấy như vậy, nhà chúng ta sẽ đắc tội hết mọi người ở huyện Trường Lưu mất.”
Hắn mở to mắt nhìn Trịnh thị: “Mẹ, mẹ thật muốn trơ mắt nhìn cảnh mẹ còn khoẻ mạnh mà thứ đồ kia sẽ thu xếp cưới vợ kế cho cha à?”
Giang Ngư: “...”
Cho nên ngay từ đầu nàng nghe nói Trịnh thị là vợ cả nguyên phối của Trương lão gia, còn rất kinh ngạc.
Cuối cùng Trịnh thị hạ quyết tâm, vái Giang Ngư: “Còn xin tiên nhân giúp ta.”
Giang Ngư nói: “Ta không thể làm quá nhiều, chỉ có thể cho ngươi một chút thời gian chuẩn bị, cũng bảo đảm bắt được những người có bệnh tương tự lão gia ở trong phủ của các ngươi.”
Trương Ngọc Thành cảm kích nói: “Như vậy đã rất đủ rồi.”
Nói xong, Giang Ngư cũng khôi phục một chút sức lực. Mấy người đi một vòng toàn bộ Trương phủ, thế nhưng phát hiện bảy tám người giống Trương lão gia.
Nàng hỏi Trương Ngọc Thành, bọn họ, có vài người là người cũ ở Trương phủ, có vài người là gã sai vặt không thu hút. Nhưng trong một tháng qua, đều được Trương lão gia đề bạt thành quản sự Trương phủ, cũng là tay chân của Trương lão gia.
Lại cẩn thận tra, yêu thích của nhóm người này đều giống nhau kinh người, đơn giản đều là ăn nhậu chơi bời.
Cơ Trường Linh ném bọn họ đến chỗ Trương lão gia, dùng kết giới nhốt bọn họ vào với nhau.
Trịnh thị và Trương Ngọc Thành nghĩ thông suốt rồi thì hành động rất nhanh.
Mới chỉ nửa canh giờ, Trịnh thị đã mang theo một đám người lại đây, nói với Giang Ngư đã chuẩn bị xong rồi.
Cơ Trường Linh săn sóc đánh ngất đám người Trương lão gia, thần niệm vừa động, tiểu viện bị ấn nút tạm dừng lại lần nữa hoạt động.
Nha hoàn quyến rũ bưng rượu ngã xuống, nghi hoặc phát hiện người trên chỗ ngồi bên cạnh đã không thấy. Võ sinh trên sân khấu đi một đường kiếm xinh đẹp, dẫn đến mọi người reo hò.
Bỗng nhiên, có người kêu lên sợ hãi: “Lão gia té xỉu!”
Mọi người hoảng loạn, Trịnh phu nhân và Trương Ngọc Thành mang theo một đám gia đinh đứng ở cửa ra vào, vừa chỉ huy người nâng Trương lão gia đi “tĩnh dưỡng” vừa để người đuổi đám con hát nha hoàn này đi.
Có người không phục, gia đinh nâng gậy gộc lên, không ai dám nói nhiều nữa.
Thấy khí thế Trịnh phu nhân cực lớn ép đám người, Giang Ngư âm thầm gật đầu, thân ảnh nhoáng lên, bóng dáng bọn họ biến mất trong vườn.
Rời khỏi Trương phủ, đám người Giang Ngư lại đi Chu phủ.
Quả nhiên, Chu lão gia đã bị thứ đồ kia chiếm thân thể giống Trương lão gia. Chu phu nhân và Chu tiểu thư thảm hại hơn một ít, bị thứ đồ kia nhốt ở trong viện không cho phép ra ngoài, lấy lý do là “chờ gả”.
Nhưng Chu gia chỉ có một mình Chu lão gia bị chiếm thân thể.
Giang Ngư có lần một thì có lần hai (*),khống chế Chu lão gia, để Chu phu nhân và Chu tiểu thư đương gia.
(*) Nguyên văn “Mai khai nhị độ” (梅开二度): Nghĩa đen hoa mai nở hai lần. Nghĩa bóng chỉ làm một việc thành công hai lần.
Xong việc hai nhà này, lúc bọn họ trở lại Dư gia, mặt trời đã ngả về tây.
Người Dư gia không biết bọn họ còn có thể trở về hay không, nhưng đồ ăn và chỗ nghỉ ngơi đã sớm chuẩn bị tốt.
Lần này Giang Ngư không từ chối nữa. Hôm nay nàng hao tâm tổn sức hơi nhiều, ăn cơm chiều xong thì đi nghỉ ngơi.
Nàng ngủ rồi, những người khác lại không ngủ được.
Ban ngày, Cơ Trường Linh đưa tin những chuyện xảy ra về Thái Thanh, Nghiêm Phong cũng đưa thư khẩn đi quận thành quận Phượng Dương.
Người tông môn đến vào lúc màn đêm buông xuống, là một nữ tu sĩ mặc áo choàng, gương mặt hiền từ, trang điểm như nữ quan.
Chử Linh Hương và Nghiêm Phong không quen bà, Cơ Trường Linh hơi kinh ngạc: “Thế mà ngài lại tới?”
Ánh mắt nữ quan đảo qua mọi người một vòng rồi mới gật đầu với chàng: “Ta muốn xem xem thứ làm ngươi bó tay hết cách, rốt cuộc là cái gì.”
Trong giọng bà mang theo tò mò: “Ai là Giang Ngư?”
Chử Linh Hương nhỏ giọng nói: “Sư tỷ đang ngủ.”
“Ngủ?” Người tới sửng sốt.
Sắc mặt Cơ Trường Linh tự nhiên: “Ban ngày Cơ sư muội mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”
Nghe được ý bảo vệ trong lời của chàng, trong lòng nữ quan còn bất ngờ hơn cả lúc nghe được tu sĩ cần ngủ.
Bà nhướn mày nhìn về phía Cơ Trường Linh, vẻ mặt Cơ Trường Linh tự nhiên, giới thiệu với hai người: “Vị này chính là Liên Khuyết Chân Quân của Vạn Tượng Phong, tông sư Quỷ Đạo.”
Thế mà là một vị Chân Quân!
Chớ nói loại đệ tử ngoại môn như Nghiêm Phong, dù là Chử Linh Hương cũng cực kỳ chấn động.
Chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể xưng Chân Quân.
Tu sĩ Hóa Thần, mặc dù ở tông môn tiên đạo hàng đầu như Thái Thanh Tiên Tông, chủ của một phong cũng không quá tu vi Hóa Thần. Ở bên ngoài, tu sĩ Hóa Thần càng là tồn tại đứng đầu một phương.
Hai người cuống quýt hành lễ.
Liên Khuyết Chân Quân nói: “Đưa ta đi xem vị Dư lang quân kia trước đã.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]