Vài mảnh tuyết vỡ dừng ở trên lông mi nàng, Giang Ngư không kiềm được chớp chớp mắt, mấy mảnh hoa tuyết kia hóa thành hơi nước, lọt vào trong ánh mắt nàng.
Nàng giật mình nhìn về phía Cơ Trường Linh, đối phương dường như mang theo ý cười nhìn sang đây, mơ hồ mang theo chút lưu luyến.
Giang Ngư hoài nghi vừa rồi do nước tuyết vào mắt, dẫn tới nàng sinh ra ảo giác. Nàng không nhịn được duỗi tay xoa xoa mắt, chuẩn bị cẩn thận nhìn lại một cái.
Kết quả còn chưa kịp thực hành, ‘bốp’ một tiếng, lại là một cục tuyết không biết từ chỗ nào bay tới, từ bầu trời đập lê.n đỉnh đầu nàng.
Cùng với nó mà đến chính là tiếng cười trong trẻo ha ha ha của Tiểu Hoa Linh.
Mấy tháng qua, lá gan Tiểu Hoa Linh lớn hơn rất nhiều, loại hoạt động chơi ném tuyết đối với bạn nhỏ này cực có sức dụ dỗ.
Nàng thấy Giang Ngư và Cơ Trường Linh ngươi tới ta đi, không biết khi nào đã lặng lẽ bay đến ngọn cây nặn một cục tuyết đánh lén.
Giang Ngư lập tức vứt nghi hoặc ra sau đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Hoa Linh: “Được lắm! Tiểu Tử ngươi dám ám toán ta!”
Trong lúc nói, nàng nhanh chóng khom lưng vốc một nắm tuyết lên ném về phía Tiểu Hoa Linh.
Cơ Trường Linh thuận thế lùi ra, mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ vui sướng ném nhau trên nền tuyết.
“Cơ sư huynh giúp ta cầm hoa!” Giang Ngư thấy chàng không tham dự, thuận tay ném hoa mai đang ôm trong tay cho chàng, để tiện không ảnh hưởng mình chơi ném tuyết.
Đỗ Nhược men theo tiếng động tìm tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đại sư huynh của nàng ấy ôm mấy cành hồng mai diễm lệ, đang xem người phía trước chơi ném tuyết.
Đỗ Nhược không quen người chơi ném tuyết. Điều làm nàng ấy hoảng sợ là đại sư huynh thế mà đang cười. Trong đôi mắt từ trước đến nay như giếng cổ không gợn sóng toát ra chút dịu dàng.
Dịu dàng?
Đỗ Nhược bị hai chữ này làm cho kinh hãi rùng mình một cái.
Nàng ấy vốn muốn mở miệng, đại sư huynh nghiêng người quay đầu sang chuẩn xác nhìn về phía nàng ấy.
Đỗ Nhược bị trừng trị hơn trăm năm, sống lưng cứng đờ. Nàng ấy biết đây là ý bảo nàng ấy câm miệng, ngoan ngoãn đứng bất động.
Cơ Trường Linh thấy Giang Ngư và Tiểu Hoa Linh chơi vui vẻ, không muốn quấy rầy hứng thú của nàng, lặng yên dẫn theo Đỗ Nhược vào trong rừng thông yên tĩnh nơi xa.
“Chuyện gì?”
Đỗ Nhược đến vốn là có chính sự, nhưng lúc này cả đầu nàng ấy đều là tò mò. Cô gái mà nàng ấy vừa nhìn thấy là ai? Người ấy có quan hệ gì với đại sư huynh?
Nàng ấy rất muốn hỏi, nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Cơ Trường Linh liếc lại đây, nàng ấy lại không có lá gan nhiều chuyện.
Đỗ Nhược thầm hận mình không biết cố gắng vẫn lựa chọn nói chính sự: “Đại sư huynh, muội và tam sư huynh, sẽ tham gia đại bỉ tông môn lần này.”
Cơ Trường Linh gật đầu: “Việc này ta đã biết.”
Đỗ Nhược chờ mong nhìn chàng: “Muội và tam sư huynh đều muốn biết, lần này đại sư huynh sẽ đi Thái Hư Tiên Tông với bọn muội chứ?”
Nàng ấy vốn không ôm hy vọng gì, ai ngờ Cơ Trường Linh lại gật đầu.
Đỗ Nhược trợn tròn mắt, hưng phấn nói: “Đại sư huynh, huynh vừa gật đầu à? Muội không nhìn nhầm chứ? Huynh thật sự sẽ đi à? Không phải lừa muội chứ?”
Cơ Trường Linh ngại nàng ấy ồn ào: “Tu hành nhiều năm như vậy, thế nào vẫn hô to gọi nhỏ thế?”
Đỗ Nhược coi như không nghe được những lời này của chàng.
Năm đó nàng ấy vào làm đệ tử của Kiếm Quân, bởi vì nhỏ tuổi nhất lại là nữ hài tử duy nhất, đừng nói hai sư huynh, ngay cả Kiếm Quân nghe đồn dạy học trò nghiêm khắc, cũng có thêm hai phần cưng chiều với nàng ấy.
Chỉ có đại sư huynh này, vĩnh viễn đều là dáng vẻ nghiêm khắc lạnh băng, khi còn nhỏ không biết mắng cho nàng ấy khóc bao nhiêu lần.
Sau đó kiếm tâm của đại sư huynh bị hao tổn, bế quan nhiều năm. Sau khi xuất quan, trở nên ôn hòa hơn so với quá khứ nhiều, nói nhiều hơn, cũng sẽ không dễ dàng mắng chửi người.
Nhưng Đỗ Nhược vẫn sợ chàng. Hơn nữa, từ đáy lòng nàng ấy cảm thấy, đại sư huynh chỉ có vẻ dễ ở chung hơn, trên thực tế vẫn là đại sư huynh lạnh lẽo không dễ tiếp cận kia.
Đỗ Nhược vui vẻ phấn chấn: “Muội đi về báo cho tam sư huynh, nếu huynh ấy nghe thấy tin này, nhất định sẽ mừng rỡ như điên.”
Kính sợ thì kính sợ, môn hạ của Kiếm Quân, thậm chí mấy vạn đệ tử toàn Kiếm Phong, có ai không sùng bái đại sư huynh của nàng ấy chứ?
Đỗ Nhược được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đại sư huynh, huynh sẽ về Kiếm Phong ở mấy ngày à? Mấy năm nay tam sư huynh và muội đều rất nhớ huynh.”
Mấy năm nay Cơ Trường Linh tu hành ở Linh Thảo Viên, chuyện này nàng ấy cũng mới biết gần hai năm.
Mà Cơ Trường Linh thích thanh tĩnh, cho dù biết chàng ở chỗ này, Đỗ Nhược và hai vị sư huynh cũng không dám đến quấy rầy chàng.
“Không được, gần đây tuyết lớn, cảnh tuyết ở Linh Thảo Viên rất đẹp.”
Đỗ Nhược:?
Đại sư huynh của nàng ấy, thế mà biết thưởng thức cảnh tuyết á?
Nàng ấy hoảng hốt suy nghĩ, hay là mấy năm nay tu hành có tác dụng rồi?
Ánh mắt quét đến hồng mai trong ngực Cơ Trường Linh, nàng ấy lại cảm thấy người sẽ rảnh rang bẻ mai ngày tuyết, dường như thưởng thức cảnh tuyết cũng không quá kỳ lạ nhỉ?
Suy nghĩ như vậy, nàng ấy lại nghĩ tới cô gái vừa rồi chơi ném tuyết với một con tinh linh hoa cỏ ở trên nền tuyết.
Đại khái là giờ phút này Cơ Trường Linh thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nàng ấy đánh bạo dò hỏi: “Đại sư huynh, muội nhìn thấy vừa rồi bên cạnh huynh còn có một người, không biết là sư muội ở phong nào?”
Sự nhạy bén của Kiếm tu làm nàng ấy nhận thấy, lúc mình nhắc tới người kia, khí tức trên người đại sư huynh trước mặt nhu hòa hơn nhiều mắt thường có thể thấy được.
Đỗ Nhược kinh hãi, mà dường như bản thân đại sư huynh lại không nhận ra.
“Nàng ấy không thuộc về thất phong, là Giang Ngư sư muội ở Linh Thảo Viên, là hàng xóm ở Linh Thảo Viên của ta.”
Giang Ngư sư muội ở Linh Thảo Viên?
Đỗ Nhược thân là Kiếm tu, sau khi tu hành thành công, hơn nửa thời gian đều thí luyện ở bên ngoài, nàng ấy không hiểu quá rõ rất nhiều chuyện ở tông môn.
Nàng cảm thấy cái tên Giang Ngư này hơi quen tai, ngưng thần suy tư hồi lâu sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Có phải Giang Ngư mà có quan hệ với... Cơ sư muội không?”
Cơ Linh Tuyết là đệ tử mới có thiên phú tốt nhất gần đây của Kiếm Phong, nàng ấy vẫn có điều nghe thấy.
Nàng ấy vốn dĩ muốn nói có ân oán, nhớ tới sắc mặt Cơ Trường Linh nhắc tới Giang Ngư, lời đến bên miệng thì sửa lại.
Cơ Trường Linh nói: “Chuyện Giang sư muội và Cơ Linh Tuyết, trong đó có nội tình. Tông môn đã tra xong rồi, qua một thời gian sẽ có định luận.”
Trong lời của chàng có nhiều ý bảo vệ, Đỗ Nhược cũng không hề nói đến việc này nữa. Nàng ấy nói sang chuyện khác, vui đùa: “Đại sư huynh, hồng mai này của huynh đẹp thật, cho muội một cành nhé?”
Cơ Trường Linh từ chối rất kiên quyết: “Bên kia có rừng mai, muội thích thì tự mình đi bẻ. Trong tay ta là hoa mai của Giang sư muội, ta chỉ cầm thay nàng ấy một chút.”
Đỗ Nhược: “...”
Lời này nghe như không có gì không đúng, nhưng người nói chuyện là sư huynh của nàng ấy thì lại rất không đúng rồi.
Nàng ấy thật cẩn thận hỏi: “Đại sư huynh, huynh và Giang sư muội có quan hệ gì thế?”
Cơ Trường Linh thản nhiên đáp: “Ta với Giang sư muội chí thú hợp nhau, là bạn bè cực tốt.”
Đỗ Nhược nhớ lại cô gái hoạt bát vừa rồi, còn có tiếng cười vui sướng vang vọng ở trong trời băng đất tuyết. Trong khoảng thời gian ngắn thật sự là nghĩ không rõ, hai người này có thể chí thú hợp nhau ở chỗ nào.
Nhưng mà chuyện mà Kiếm tu nghĩ không ra quá nhiều, nàng ấy không quá để ý, chỉ là trong lòng có thêm hai phần tò mò với Giang Ngư.
Đáng tiếc hôm nay còn có việc, nếu không nàng ấy nhất định phải đi bái phỏng Giang Ngư, muốn cẩn thận nhìn một cái. Người có thể làm khối băng như đại sư huynh của nàng ấy coi trọng, rốt cuộc có dáng vẻ gì.
Mãi đến khi Cơ Trường Linh đi một lúc rồi, Giang Ngư mới phát hiện không thấy người đâu. Nàng nhìn khắp xung quanh một vòng, nghĩ có thể là Cơ sư huynh có việc rời đi trước.
Dù sao Cơ sư huynh là người trưởng thành, còn là tu sĩ lợi hại như vậy, cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của chàng.
Vừa rồi nàng chơi ném tuyết với Tiểu Hoa Linh một lúc, chỉ cảm thấy trên người nóng lên, bèn cởi áo choàng ra đặt vào trong túi trữ vật. Nàng ỷ vào bây giờ mình là tu sĩ, thân thể hoàn toàn miễn dịch, dứt khoát nằm yên ở trên nền tuyết.
Tiểu Hoa Linh học theo dáng vẻ của nàng, bịch một cái nằm trên nền tuyết, tứ chi giang rộng, nằm xuống.
Tuyết còn chưa dừng, rơi xuống lả tả, có một ít dừng ở trên mặt Giang Ngư, rất nhanh bị nhiệt độ cơ thể nàng hòa tan, biến thành giọt nước nhỏ lạnh lẽo.
“Tiểu Tử.” Giang Ngư chơi mệt bắt đầu lừa bạn nhỏ: “Có phải hạt giống hoa các ngươi đến mùa đông sẽ bị tuyết phủ lên. Chờ đến mùa xuân, hạt giống sẽ chui từ dưới đất lên, trưởng thành một gốc cây hoàn chỉnh?”
Thân thể Tiểu Hoa Linh bé xíu, không bao lâu trên người đã không ít bông tuyết.
Cô bé ngẫm nghĩ lời Giang Ngư nói, cảm thấy không có gì không đúng, ngoan ngoãn gật đầu: “Hình như là như vậy.”
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Một khi đã như vậy, nếu hai người chúng ta nằm một đêm ở trên nền tuyết, tuyết che chúng ta lại. Chờ mùa xuân sang năm, trong đất có thể mọc ra Giang Ngư mới và Tiểu Tử mới không?”
Tiểu Hoa Linh chưa bao giờ nghe luận điệu như vậy, giật mình mở to hai mắt, vẫn nỗ lực tự hỏi lời Giang Ngư nói.
Đáng thương tinh linh hoa cỏ trời sinh đơn thuần, lại không sinh ra đã có ký ức truyền thừa giống linh thú cấp cao, thế nên bị Giang Ngư lừa đến xoay quanh.
“Đúng thế! Đúng thế.” Tiểu Hoa Linh cảm thấy có chỗ không đúng, lại không thể nói ra, chỉ ngây ngốc nói: “Ngư Ngư và Tiểu Tử mới mọc ra, vẫn là người như hiện tại chứ?”
Giang Ngư nói: “Ta cũng không biết, có lẽ không phải đâu, dẫu sao đều là mới.”
Tiểu Hoa Linh há to miệng, oa một tiếng khóc lên. Cô bé vội vàng bò dậy từ trên nền tuyết, bay đến bên cạnh Giang Ngư dùng bàn tay nho nhỏ kéo nàng dậy, vừa thút tha thút thít nức nở:
“Vậy Ngư Ngư nhanh lên, mau đứng lên!”
“Không cần Ngư Ngư mới đâu, cũng không cần Tiểu Tử mới đâu.”
Giang Ngư vội vàng nâng tay phải lên che mặt, sợ mình cười ra tiếng, “thuận thế” bị Tiểu Hoa Linh kéo dậy.
Nàng ngồi ở tuyết, một tay ôm Tiểu Hoa Linh hốc mắt đỏ lên vào trong ngực hôn một cái: “Vì sao không cần Ngư Ngư mới chứ?”
Tiểu Hoa Linh thật sự quá ngoan, tay nhỏ nắm chặt vạt áo nàng, từ lúc được Giang Ngư ôm thì không khóc.
Cô bé dán gương mặt vào ngực Giang Ngư, nhỏ giọng nói: “Chính là không cần, có một Ngư Ngư là đủ rồi.”
“Ôi, thật ngoan.” Giang Ngư lương tâm bất an hiếm thấy, cũng cảm thấy Tiểu Hoa Linh đơn thuần như vậy, về sau vẫn bớt trêu nàng.
Mùi hương lành lạnh quen thuộc truyền vào chóp mũi.
Giang Ngư kinh ngạc quay đầu lại, không biết Cơ Trường Linh tới từ khi nào, trong tay còn ôm mấy cành hoa mai kia.
Giang Ngư lập tức chột dạ, không biết chàng đã tới bao lâu, hẳn là không thấy được nàng bắt nạt trẻ con chứ?
Cũng may Cơ Trường Linh không nói gì cả, chỉ duỗi tay với nàng: “Đất tuyết lạnh lẽo, cho dù là tu sĩ, sư muội cũng đừng quá ham chơi.”
Giang Ngư nghe xong lời này, không biết nhớ tới điều gì, ôm Tiểu Hoa Linh cười một trận.
Cơ Trường Linh nhướn mày, khó hiểu nhìn nàng.
Giang Ngư cười đủ rồi, cầm tay chàng đứng dậy, mới vui vẻ nói: “Giọng điệu vừa rồi của Cơ sư huynh, giống như ông cụ non đang dạy dỗ con gái á.”
Cơ Trường Linh ngẩn ra, thấy dáng vẻ bỡn cợt của Giang Ngư, bỗng nhiên xoay người: “Sư muội nói muốn nấu rượu, ta cố ý mang theo Tùng Tuyền Nhưỡng, xem ra sư muội không muốn uống rồi.”
“Ôi! Cơ sư huynh, ta sai rồi.”
“Huynh ngọc thụ lâm phong, phong tư động lòng người, không già chút nào!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]