“Ngư Trưởng lão?”
Giang Ngư mở choàng mắt.
Nàng đứng ở bí cảnh tối tăm, đỉnh đầu là một vầng trăng sáng, bên cạnh là thông đạo đang phát sáng.
Cách đó không xa, gã áo đen và Lam Tương đều ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Nàng đã trở lại.
Tất cả những chuyện vừa rồi như là một giấc mộng.
Nàng phát hiện những người khác đều dùng một loại ánh mắt kính ngưỡng nhìn mình.
Giang Ngư ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Đông Sư Vân nói đại khái chuyện vừa xảy ra, nói nàng cắn nuốt tất cả sương xám, nói một gốc cây đại thụ che trời kia.
Còn có gã áo đen và Lam Tương.
“Bọn họ ngất đi sau khi đại thụ biến mất.” Suy đoán thứ đồ kia có thể đoạt xá, bọn họ cũng không dám tùy tiện đến gần hai người, e sợ là bẫy rập.
Giang Ngư không sợ thứ này, đến gần xem, phát hiện ‘mùi hôi’ kỳ lạ trên hai người đã biến mất. Nhưng giờ phút này, hai người đang hấp hối, hiển nhiên trạng thái cực kỳ không tốt.
Nàng nói: “Thứ đồ kia đã rời đi, mau dẫn bọn họ đi ra ngoài, mời các Trưởng lão ra tay cứu chữa.”
Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Giang Ngư đã đủ đạt được sự tin tưởng của mọi người. Nghe nàng nói như vậy, lập tức có hai đệ tử bế hai người lên đi về phía thông đạo.
Triệu Gia nhìn về phía Giang Ngư: “Ngư Trưởng lão, bọn ta cũng đi ra ngoài trước nhé?”
Bọn họ đi theo Giang Ngư vào, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698381/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.