Chỗ tốt của việc có một tông môn đáng tin cậy làm chỗ dựa là phần lớn người bên ngoài đến dò xét đều bị tông môn chắn hết.
Một vài trường hợp phiền toái mà Giang Ngư vốn lo lắng cũng không xuất hiện.
Mấy ngày tiếp đó, Giang Ngư tiếp đãi không ít khách đến bái phỏng.
Ngoài đám người quen trong bí cảnh như Nhan Xán, Triệu Gia, làm Giang Ngư bất ngờ nhất là Cơ Linh Tuyết và Minh Đại cũng đến một chuyến.
Cơ Linh Tuyết vẫn là dáng vẻ lạnh lùng kia, cho dù đến cảm ơn đều mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Minh Đại lại khác. Nàng ta chính thức mang theo lễ vật, đến đây nói lời cảm ơn và xin lỗi với Giang Ngư.
“Xin lỗi! Ngư Trưởng lão, trước kia ta hiểu lầm ngươi.” Sắc mặt cô nương này đỏ bừng vì hổ thẹn, nhưng ánh mắt rất trong trẻo: “Ta xin lỗi ngươi.”
Giang Ngư khó hiểu: “Xin lỗi cái gì?”
Nàng nhớ rõ lần trước gặp mặt, người này còn bày ra sắc mặt xấu với mình.
Minh Đại hơi ngây người, hiểu ra Giang Ngư còn không biết, ngượng ngùng nói: “Trưởng lão nói ta biết, lúc ấy tỷ thí tông môn, ngươi bị Yểm khống chế, mới có thể mất khống chế ám toán Linh Tuyết.”
Cái nhìn của Giang Ngư với nàng ta không quá tốt, nhưng cũng không xấu.
Ngay từ đầu Minh Đại nhằm vào nàng vì chuyện Cơ Linh Tuyết, sau đó dù biết nàng biến thành “Ngư Trưởng lão” tiền đồ vô lượng của tông môn, cũng không thay đổi thái độ. Nghĩ về cái này, Giang Ngư cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698374/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.