Xa cách mấy tháng, Linh Thảo Viên vẫn là dáng vẻ lúc trước.
Lúc mấy người Giang Ngư trở về, Ninh Thuần Trưởng lão lại đây một chuyến, nhìn thấy Giang Ngư, rất kinh dị: “Mới mấy tháng không gặp, tu vi của ngươi đã đến Kim Đan hậu kỳ?”
Nhưng ông ta nhớ đến Giang Ngư đi tham gia đại bỉ tiên môn. Xưa nay bên trong đại bỉ tiên môn, đệ tử được đột phá không phải số ít. Sau khi ông ta hỏi câu đó thì cũng không tiếp tục hỏi sâu nữa.
Tiễn Ninh Thuần Trưởng lão đi, Giang Ngư hít một hơi thật sâu, lộ ra sắc mặt thỏa mãn: “Quả nhiên, Linh Thảo Viên là nơi mà mình yêu nhất.”
Chỗ ở của người tu tiên, cho dù rời đi đã mấy tháng, cũng sẽ không bị bụi bặm huống chi có nhóm con rối ở chỗ này xử lý, tiểu lâu vẫn sáng sủa sạch sẽ, không dính bụi trần.
Đúng là bớt đi rất nhiều phiền toái.
Sau khi Cơ Trường Linh trở về thì lập tức đi chủ phong.
Giang Ngư vui sướng đi thăm linh điền của mình.
Rời đi lâu như vậy, mặc dù nơi này ngầm chôn linh mạch, linh khí đều đầy đủ như dược điền ở Dược Phong. Mấy ngàn mảnh linh điền này, Ninh Thuần Trưởng lão cũng không tự tiện trồng hộ nàng cái gì, e sợ nhiễu loạn kế hoạch gieo trồng của Giang Ngư.
Giang Ngư lấy hạt giống của mình từ túi trữ vật ra, phần phật một hơi gieo hết.
Hiện giờ, lực khống chế của nàng với linh lực đã không phải như khi mới tới. Làm linh vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698366/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.