Có lẽ là mấy năm nay nàng rèn luyện được một thân thể khỏe mạnh ở hậu viện, hoặc là nàng có thiên phú dị bẩm, “bọn cướp” vây ở phía sau cực kỳ lơi lỏng, thậm chí không kịp phản ứng, cô nương này đã nhảy qua bên người như một con thỏ.
Bọn cướp: “...” Thậm chí không đuổi kịp!
Tên cầm đầu kia thậm chí không nhịn được mà nhìn thoáng về phía Giang Tử Nghi, dùng ánh mắt chất vấn: Không phải ngươi nói mục tiêu nhiệm vụ chỉ là một cô nương nhốt ở trong nhà mười mấy năm, tay trói gà không chặt à?
Giang Tử Nghi không kiên nhẫn trừng về: Còn không mau đuổi theo!
Lúc này bọn cướp mới phản ứng lại, nhớ tới thù lao kếch xù mà người này hứa hẹn, rối rít đuổi theo.
Trong lòng Tiểu Ngư vốn cực kỳ căng thẳng, đâm đầu vào trong rừng cây rậm rạp. Nàng cảm nhận được sự tươi mát của núi rừng, không khí làm người ta vui vẻ thoải mái, trong lòng vốn hoảng loạn không thôi dần dần bình lặng.
Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có ở Giang phủ. Núi rừng hoang vắng không có con đường, lộn xộn, nhưng nàng như trời sinh đã hiểu được làm thế nào đi lại trong rừng núi. Những cành lá ngăn cản người đi đường cũng luôn khéo léo tránh thân thể của nàng.
Con đường phía trước vô cùng thuận lợi.
Bọn cướp truy đuổi nàng lại không được thoải mái như vậy, nhánh cây mắc vào quần áo bọn chúng, ngăn lại mỗi bước đi về phía trước, ngẫu nhiên còn làm cho bọn chúng ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698354/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.