Giang Ngư hỏi Cơ Linh Tuyết có tính toán gì cho sau này không.
Cơ Linh Tuyết nói hiện tại nàng mất tu vi, không có cách nào tu luyện nữa nhưng vẫn có thể nâng kiếm.
“Ta định rời khỏi tông môn, vân du tứ phương.” Nàng nói: “Ở mãi chỗ này không phải lựa chọn tốt. Trước kia sư phụ nói kiếm của ta chưa trải qua thế sự, quá tự kỷ, bảo ta đi ra ngoài nhiều xem trăm sắc thái dân gian, cũng là tu hành. Hiện tại vừa hay có thời gian.”
Giang Ngư rót một chén linh tửu cho nàng, bưng chén rượu lên kính nàng: “Chờ ngươi trở về, lại đến tìm ta uống rượu.”
Kiếm khách uống xong chém rượu này, đeo kiếm rời khỏi Thái Thanh.
Rất nhiều năm sau đó, Giang Ngư chưa từng gặp lại nàng nữa.
*
Tháng sáu, Giang Ngư và Cơ Trường Linh cùng đi huyện Trường Lưu.
Lúc này, huyện Trường Lưu đã bước ra từ trong bóng tối, lại biến thành nơi thành nhỏ núi sông tuyệt đẹp, yên bình giàu có.
Hôm nay trời trong, bầu trời xanh vạn dặm.
“Bán hoa đây…”
“Lang quân, có muốn mua một cành hoa tặng nương tử không... Ui da, là hai vị ân nhân!”
Lão phụ nhân vui mừng nhìn hai người.
Trong tay bà cầm theo một giỏ hoa, trong rổ là đủ mọi loại hoa màu sắc tươi đẹp. Nhưng lần này, phía sau lão phụ không có cô cháu gái nhỏ mắt to nhút nhát sợ sệt kia đi theo.
Giang Ngư còn nhớ rõ bà, cười nói: “Lão nhân gia, lại đi bán hoa à?”
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698335/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.