Con cháu bà cụ Canh vừa rồi cũng lùi ra sau một bước theo mọi người, nhưng bọn họ rất nhanh tỉnh táo lại, nhất thời hơi ngượng ngùng.
Con trai cả của bà cụ Canh, Canh Hoài Sinh cũng sắp 70 tuổi. Bản thân ông tóc đã trắng xóa lên chức ông rồi, được cháu gái ruột đỡ, nhìn về chỗ phía trước, thật cẩn thận gọi một tiếng mẹ.
“Đây!” Tiền Chu nhìn bà cụ Canh trả lời vang dội bên cạnh. Đáng tiếc chỉ có Tiền Chu có thể nghe được.
Canh Hoài Sinh nhìn về phía Tiền Chu, khách khí hỏi: “Tiền tiên sư, mẹ của tôi, bà ấy thật sự ở chỗ này à?”
Bà cụ Canh còn chưa đến đầu thất, chấp niệm bản thân không quá mạnh, cho nên không thể hiện ra hình thể ở trước mặt người khác. Nhưng với nhóm chủ đầu tư khu Cảnh Sơn, tốt nhất vẫn nhanh chóng tiễn bà cụ đi cho thỏa đáng.
Loại tình huống này, Giang Ngư cũng đã dạy các học viên mấy pháp thuật nhỏ.
Trong đó, Thủy Kính là thuật vạn năng nhất.
Tiền Chu nhìn xung quanh: “Có thể cho tôi một chậu nước không?”
Hàng xóm nhiệt tình hóng xem lập tức về lấy một chậu nước sang, đặt ở trên mặt đất.
Mọi người chỉ thấy hai tay Tiền Chu kết một cái ấn thoạt nhìn phức tạp, có ánh sáng từ lòng bàn tay cậu sáng lên, nước trong chậu đặt dưới mặt đất như bị thứ gì lôi kéo, xoay quanh một vòng trong không trung như một con rồng nước, bay vào trong tay cậu.
Ánh mắt Tiền Chu nghiêm trang: Thủy kính, mở!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698311/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.