"Nhị hoàng đệ, thất lễ rồi". Cố Văn Vũ hướng Cố Văn Quân bày ra vẻ mặt khó xử, chỉ là tay thì lại nhanh như chớp vươn tới, chuẩn xác nắm lấy túi đựng sách của hắn.
Dĩ nhiên là trong túi đựng sách của Cố Văn Quân cũng chẳng có ngọc phỉ thúy nào cả. Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Phó Gia Hiên, dường như tất cả đều đã có đáp án trong lòng rồi.
Từ trước đến nay bọn họ đi học đều là bình an vô sự, sự việc tương tự thế này chưa từng có tiền lệ xảy ra. Cho nên nói, Phó Gia Hiên mới gia nhập vào chính là đối tượng khả nghi hàng đầu.
Tuy rằng gia thế của y tốt, thế nhưng ngọc phỉ thúy cũng không phải đồ vật tầm thường. Phó Gia Hiên cùng lắm cũng chỉ mới bốn năm tuổi, ai biết được có tật táy máy tay chân hay không? Biết đâu y thấy ngọc phỉ thúy hợp mắt, cho nên "tiện tay" lấy luôn cũng không chừng?.
Cố Văn Vũ cũng không khách khí nữa, cả người đều vô cùng hưng phấn. Hắn lúc này vờ kiểm tra trên người Phó Gia Hiên một lượt, sau đó ánh mắt đặt lên quyển sách dưới gầm bàn của y, chuẩn xác đem quyển sách kia lấy tới.
Chỉ là khi hắn mở ra, bên trong không có gì khả nghi cả. Ngọc phỉ thúy mà ban nãy hắn nhét vào bên trong, hiện tại liền đã biến đâu mất rồi.
Trên trán Cố Văn Vũ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn đem quyển sách lật tới lật lui, bìa giấy thiếu điều cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tieu-thieu-gia/2652625/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.