"Thái tử Tây Vực tặng cho ta dược quý, cho nên ta cũng phải tặng quà đáp lễ lại mới thỏa đáng chứ? Hơn nữa, ngọc của ta, ta muốn tặng ai thì tặng". Phó Gia Hiên nói đến câu cuối thì giọng nói liền nhỏ đi, nghe càng giống như đang lầm bầm hơn, môi còn hơn bĩu ra.
"Thái tử Tây Vực là người ra sao, bản tính như thế nào ngươi còn không biết, vậy mà lại có thể tùy tiện tặng quà như vậy sao?".
Cố Văn Quân vốn dĩ còn rất tức giận, nhưng nghĩ lại hiện tại Phó Gia Hiên đang không được khỏe, cho nên đành liều mạng nén xuống lửa giận trong lòng.
"Ầy, không biết rõ thì có sao đâu chứ? Dù sao thì mấy ngày nữa ngài ấy cũng quay về Tây Vực mà thôi, cũng đâu còn liên quan gì đến ta nữa?
Hơn nữa, ngọc bội kia cũng không phải là vật đáng tiền gì, chỉ là ta thấy đẹp nên tùy tiện mua ngoài chợ thôi".
Phó Gia Hiên không hiểu sao Cố Văn Quân cứ lấn cấn chuyện này mãi thôi, nhưng mà hắn dù sao cũng là Hoàng tử, y hiện tại còn là Thư đồng của hắn, cho nên đành phải nhún nhường một bước, bỏ hơi sức ra giải thích với hắn cho rõ ràng.
Cố Văn Quân vẻ mặt vốn rất không hài lòng, nhưng khi nghe tới mấy từ như "ngọc bội không đáng tiền" hay "tùy tiện mua ngoài chợ", sắc mặt hắn lúc này mới tốt lên một chút.
"Vậy tại sao ngươi không tặng cho ta?". Cố Văn Quân không hiểu bản thân mình rốt cuộc là bị cái gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tieu-thieu-gia/2652603/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.