Dưới sự quyến rũ của đồng tiền, cửa hàng kính mắt chỉ mất một phút đã chế tạo ra thành phẩm, giao cho anh trai giao hàng nhanh sớm ở ngoài cửa đứng chờ.
Anh trai giao hàng nhanh sử dụng tất cả sức lực từ tận thời còn bú sữa mẹ ra, trong vòng năm phút kịp thời đi đến nhà vệ sinh, trịnh trọng lấy hộp kính sát tròng từ trong ngực ra dâng tới.
"Dịch vụ giao hàng nhanh, hoàn thành mọi sứ mệnh. Mong quý khách đánh giá năm sao".
"Cám ơn cậu".
Tạ Giác đứng trước gương, đeo kính áp tròng vào.
Một người đàn ông cao lớn từ phía sau đi tới, lúc ngang qua bên người Tạ Giác cũng liếc nhìn anh một phen.
Trong tấm gương hiện lên gương mặt của người đàn ông —— là một gương mặt cực kì anh tuấn, ngũ quan sắc nét, mũi cao thẳng, con mắt kia dường như là của người lai hai dòng máu, dưới ánh đèn hơi ánh lên màu xanh mực.
Nhưng thứ không được hoàn hảo chính là, gương mặt người đàn ông này hình như hơi bị đơ, lúc đi ngang qua bên người Tạ Giác, khóe miệng hắn ta không nhịn được hơi run rẩy, dường như phải khống chế biểu cảm rất vất vả.
Tạ Giác chỉ nhìn thoáng qua đã dời ánh mắt đi ngay.
—— không được kỳ thị người tàn tật.
Người đàn ông đi đến bồn rửa tay bên phải, thoáng thấy hắn chuẩn bị mở vòi nước ra, Tạ Giác nhắc nhở một câu: "Nước rất lạnh". Không tốt cho người bị bệnh co giật.
Động tác của người đàn ông sững lại, sắc mặt hơi hoang mang.
Không muốn chứng kiến những người yếu đuối gặp phải chuyện như thế này, Tạ Giác lấy một túi khăn ướt khử trùng từ trong túi áo ra, "Nếu không ngại..."
"Cám ơn". Người đàn ông kia nhận lấy khăn ướt, "Thẩm Mặc".
"Tạ Giác".
Tạ Giác đã đeo kính áp tròng lên, bình tĩnh ra khỏi nhà vệ sinh.
Việt Trạch đang ngồi ở bên cạnh quầy bar, lắc lắc chân, trong tay ôm một ly nước chanh, giám sát Giản Cảo Chi.
Thấy Tạ Giác đi tới, cậu ta chỉ vào ly rượu, ý là —— rượu đã uống hết.
Đôi mắt Tạ Giác lóe lên dưới ánh đèn, Việt Trạch dừng sững lại, suýt chút nữa đã quên lời mình muốn nói.
"Sao thế?" Tạ Giác đi đến bên người cậu ta.
"Ngài... Hình như có chút khang khác". Việt Trạch ngẩng đầu, cẩn thận quan sát con ngươi của Tạ Giác.
"Thật sao?" Trong đầu Tạ Giác nhớ đến đoạn đối thoại với nhân viên cửa hàng ban nãy.
"Đồ thị vành khuyên? Đồ thị hình quạt? Có gì khác nhau?"
"Đồ thị vành khuyên thì sâu sắc, đồ thị hình quạt thì quyến rũ".
Tạ Giác hỏi: "Có phải trông hấp dẫn hơn hẳn rồi không?"
"Có lẽ thế..." Việt Trạch nhìn kỹ lại, cảm thấy trong mắt ngài Tạ đây hình như... có chữ viết?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, tình huống của Giản Cảo Chi bên kia đã không ổn. Cậu nhóc gục xuống bàn, nét mặt hốt hoảng, người đàn ông ở bên cạnh vắt tay ngang lưng cậu, vừa nâng vừa ôm lấy cậu, định rời đi.
Tạ Giác vỗ vào gáy Việt Trạch: "Đi đi".
"..." Việt Trạch ngẩn người, đi về phía trước, hung hãn xua đuổi mấy người đàn ông đó.
Lúc cậu ta tránh sang bên thì Tạ Giác đi tới.
Giản Cảo Chi dựa vào mặt bàn lạnh buốt, mơ màng trông thấy một bóng người đứng trước mặt mình, cậu giơ tay tóm lấy góc áo người ta, run rẩy nói: "Cứu tôi, cầu xin ngài".
"Mẹ nó chứ!" Việt Trạch không cam lòng: "Rõ ràng là ông đây cứu mày, mày cũng biết chọn ân nhân cứu mạng ghê cơ".
Tạ Giác cúi đầu chăm chú ngắm Giản Cảo Chi. Giản Cảo Chi uống quá nhiều rượu pha thuốc, sau khi ý thức được mình đã an toàn thì đại não hoàn toàn chìm vào hỗn loạn.
Cậu dán gương mặt vốn trắng nõn nay đã đỏ hồng xuống mặt bàn, mồ hôi từ trán không ngừng túa ra, cổ áo sơmi xộc xệch lộ ra vùng cổ và xương quai xanh cũng đã hoàn toàn nhiễm hồng. Cái mông ngồi trên ghế không yên ổn, cọ qua cọ lại, rên rỉ khó chịu.
[Năm phút đã hết]. Hệ thống tháo bỏ lớp che mắt, nói: [Ký chủ, xem lại đồng hồ của anh đi ——]
[Diễn——] Hạt dưa trong tay nó rơi hết xuống, hét ầm lên: [Nhân vật chính thụ đã thành dạng này! Sao có thể hoàn thành kịch bản được nữa? Ký chủ, anh đùa với tôi đấy hả?]
Tạ Giác mặc kệ nó, nhân vật chính uống như thế này còn hơn tự rót rượu vào miệng mình như hồi nãy, ít nhất sẽ không để lại bóng ma tâm lý cho cậu nhóc.
[Tôi sẽ cho anh biết cái giá phải trả khi chọc giận tôi! Lần này anh đừng hòng mong tôi giúp anh quay trở lại nữa! Mơ đi!! Trừ khi anh cầu xin tôi!]
Tạ Giác mắt điếc tai ngơ, nói với Việt Trạch mấy câu, Việt Trạch lắc đầu.
Tạ Giác: "100.000."
"Cứ để đó cho tôi!" Việt Trach nhanh chân bước về phía trước, đỡ lấy Giản Cảo Chi, để cho cậu dựa vào người mình.
Cậu ta bẻ bàn tay Giản Cảo Chi, nhét một góc áo của Tạ Giác vào trong, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ vạch mắt Giản Cảo Chi, một bàn tay khác nâng gáy cậu nhóc dậy, để cậu nhóc nhìn về phía Tạ Giác.
"Cậu nhìn thấy gì không?" Tạ Giác hỏi.
"...?"
Tạ Giác không vui mở đèn pin của điện thoại lên, chiếu ánh sáng vào trong mắt.
"Tôi thấy rồi!" Việt Trạch ngồi thẳng dậy, không tài nào diễn tả nổi sự hoảng sợ trong lòng mình.
Cậu ta trông thấy trong mắt ngài Tạ xuất hiện hai cái biểu đồ hình quạt, trong đó chia thành từng ô nhỏ viết những hàng chữ: "ba phần lạnh lùng", "ba phần không vui", "ba phần mất kiên nhẫn".
Cuối cùng còn lại một ô, rõ ràng chỉ chiếm diện tích 1/10 nhưng lại viết là —— "Hai phần không quan tâm".
"..."
Trong đáy mắt của Giản Cảo Chi cũng đang phản chiếu hai cái bản đồ hình quạt đó.
Tạ Giác hỏi hệ thống còn đang hét ầm ĩ trong đầu: "Im miệng, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?"
[Hoàn thành cái...] Hệ thống nhìn thoáng qua: [Hoàn thành rồi?]
[Sao có thể?!] Nó nghi ngờ mình cắn hạt dưa nhiều quá nên ngốc mất rồi, sao có thể có một người chỉ dùng một lần thử đã hoàn nhiệm vụ tử vong 'Ánh mắt của nam chính' chứ?
Tạ Giác như hiểu ra điều gì: "Quả nhiên". Được copy tại ⩶ T𝐫𝑼𝗺T 𝐫uyện.𝐕n ⩶
Ngay từ đầu khi bị hệ thống kéo vào anh đã có thái độ chống đối nó, cho dù hệ thống nói với anh rằng chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay về thế giới thực, đồng thời, anh có thể có được một sinh mệnh mới sau khi tai nạn máy bay kia xảy ra.
Nhưng mà, Tạ Giác đọc tên cuốn sách --- "Sau khi gả cho gã đàn ông nhà giàu tôi ôm bụng bầu chạy trốn", anh bày tỏ, được rồi, tạm biệt, không hẹn gặp lại.
Sinh mệnh đáng giá, nhưng tam quan còn đáng giá hơn.
Chẳng qua hiện giờ Tạ Giác đã thay đổi suy nghĩ, bởi vì anh cảm thấy mình có thể sống chung hòa thuận với hệ thống xuyên thư Lục Tấn Giang này. Dù sao thì, sự thật đã chứng minh, cái gọi là nhiệm vụ, hoàn toàn có thể lừa gạt mà hoàn thành.
Mà xét về chuyện lừa gạt, sếp Tạ phấn đấu quên mình mấy năm nay trong cái thùng nhuộm bày tỏ --- anh có kinh nghiệm rất phong phú.
Vô cùng phong phú.
Việt Trạch nhận được miếng ngon 100.000 từ chỗ ngài Tạ, còn cho rằng anh đang định dùng mưu kế anh hùng cứu mỹ nhân, tình tiết này cậu ta xem qua đã nhiều lắm rồi.
Nhưng nào ngờ ngài Tạ này bỏ ra nhiều tiền như vậy hình như chỉ để người ta chiêm ngưỡng hai cái biểu đồ hình quạt trong mắt mình mà thôi. Sau khi xong việc, anh không hề lưu luyến giật góc áo từ trong bàn tay của Giản Cảo Chi ra ngoài, thuận tiện vuốt lại mấy nếp nhăn, quay người định đi mất.
Việt Trạch phát hiện mình không hiểu nổi người đàn ông này. Cậu ta ôm Giản Cảo Chi nóng hôi hổi trong ngực, mờ mịt ngồi trên ghế dài, vừa tự phỉ nhổ lòng trắc ẩn của mình, vừa hỏi anh: "Sau đó thì sao? Ngài định làm gì?"
"Còn làm gì nữa?" Đương nhiên là báo cảnh sát xong về nhà đi ngủ. Tạ Giác nghĩ thầm.
[Hừ, mơ tưởng]
Hệ thống vất vả lắm mới im ắng vài phút đồng hồ đột nhiên bày ra kịch bản thứ hai ——
[Sau khi những kẻ muốn làm hại mình bị đuổi đi, Giản Cảo Chi buông lỏng thân mình, cậu ôm lấy eo người đàn ông nọ, giống như du khách khát nước đã lâu tìm thấy nước sạch. Người đàn ông hất bàn tay ôm eo mình xuống, lại bị cậu cuốn lấy. Giản Cảo Chi đột nhiên uống một hớp rượu, nhào lên trước, hôn xuống đôi môi người đàn ông. Rượu tràn vào yết hầu, người đàn ông chăm chú nhìn ánh mắt mê ly của cậu, đôi mắt lạnh lùng, giống như đang đánh giá thứ gì đó].
Tạ Giác: "..."
Anh không nhịn nổi, hỏi nó: "Lệnh cấm đã có từ lâu lắm rồi mà trang web của các cậu còn viết mấy thứ này sao?"
Hệ thống: [Ha ha, đây là từ cổ trở lên mà. Có phải anh sợ rồi không?]
Sợ?
Tạ Giác nhanh chóng chọn ra những từ ngữ quan trọng – ôm eo, hất tay, hôn, đôi mắt lạnh lùng, đánh giá.
Có kinh nghiệm từ lúc nãy, anh gặp chuyện khó mà không hốt hoảng, suy nghĩ một hồi mới hỏi: "Bên cạnh chỗ này có tiệm in nào không?"
"Hả?"
Việt Trạch lộ ra nét mặt không rõ, lập tức thấy ngài Tạ thất vọng liếc nhìn mình, sau đó lấy điện thoại di động mở app 'Giao hàng nhanh' ra.
Cậu ta thoáng trông thấy mấy con số không ngài Tạ gõ vào ô 'tiền thưởng', lập tức giật mình, giơ tay lên: "Tôi làm được!"
Nhìn nét mặt bày tỏ "Sao lại cho người khác miếng ngon, tôi đây còn mong kiếm tiền!" đầy ham muốn cầu tiến, Tạ Giác hài lòng, chuyển luôn cho cậu 10.000, nói: "Yên tâm, có chuyện còn cần cậu".
Anh chỉ huy Việt Trạch, để Giản Cảo Chi ngồi xuống chân mình, kéo hai cánh tay của cậu nhóc ra.
Tạ Giác: "Ôm!"
Hai đôi bàn tay lập tức ôm lấy eo Tạ Giác.
"Nắm lấy". Lập tức cầm chặt góc áo.
"Hất!" Bàn tay bị hất ra.
"Lại nắm lấy!"
Việt Trạch: "Quá ba động tác phải thêm tiền, con vịt nhỏ này nặng quá, mệt chết tôi luôn rồi, phù phù..."
(*) Vịt: có ý chỉ trai bao
Lúc anh trai giao hàng nhanh chạy đến nơi, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này.
Việt Trạch ôm lấy Giản Cảo Chi, Giản Cảo Chi ôm lấy Tạ Giác, ba người họ ép chồng vào nhau, đan xen rất tinh tế, y hệt một cây thông Noel.
Anh ta không nhịn được, hỏi: "Mọi người đang làm gì thế?"
(*) Tên một phim Trung Quốc kể về cha và con gái sống nương tựa cùng nhau. Nội dung nói về tâm lý trưởng thành của trẻ em trong gia đình đơn thân.
"Ồ". Anh trai giao hàng nhanh gật đầu, để đồ trong tay xuống bàn, trong lòng hoàn toàn là những suy nghĩ trong sáng.
Thực sự là... không thể nào suy nghĩ nghiêng lệch đi nổi.
Quả nhiên tiết mục tràn ngập tình yêu thương của người cha, anh trai thầm nghĩ.
"Đồ ngài yêu cầu đã mang tới an toàn. Dịch vụ giao hàng nhanh, hoàn thành mọi sứ mệnh. Mong quý khách đánh giá năm sao".
Tạ Giác cầm lấy chiếc hộp nhỏ từ cửa hàng kính mắt, ngay trước mắt Việt Trạch lấy xuống cái biểu đồ hình quạt, sau đó đeo cặp kính sát tròng mới lên.
Sau đó, anh mở cặp tài liệu, lấy giấy in ấn xuống mặt Giản Cảo Chi, nghĩ nghĩ vẫn chưa hài lòng cho lắm, lại lấy tờ giấy xuống, đâm thủng hai cái lỗ ở vị trí hai con mắt.
Việt Trạch mượn ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong quán bar, nhìn thấy trên tờ giấy A4 toàn là những bảng biểu và biểu đồ thống kê, trên đó còn có rất nhiều chữ tiếng Anh.
Cậu ta xác định, mình không hiểu thứ này.
Cậu ta tò mò hỏi: "Ngài Tạ, đây là gì thế ạ?"
"Tổng giá trị thị trường của hàng hóa và dịch vụ quốc nội quý I".
Việt Trạch: "..." Kẻ mù chữ rơi lệ.
Sau đó một loạt hành động liên tục nối tiếp nhau, Tạ Giác gọi một ly rượu có nồng độ cồn thấp nhất từ phía quầy bar, để Việt Trạch nâng cằm Giản Cảo Chi lên, cho cậu nhóc uống một hớp.
Chất cồn trong suốt trượt xuống cằm Giản Cảo Chi, sắc môi thiếu niên mỹ lệ, da thịt trắng tinh, hơi cắn khẽ môi dưới. Rượu chậm rãi trượt xuống theo đường cong duyên dáng của cần cổ, trượt vào trong áo sơmi, dừng lại ở trên xương quai xanh, làm cho người ta nhìn mà suy ngẫm.
Ánh mắt của Tạ Giác cũng dừng lại ở trên cằm cậu nhóc một lát.
Quả nhiên, Việt Trạch nghĩ thầm, ngài Tạ cũng giống y như vậy, đàn ông người nào chẳng giống...
Cậu ta còn chưa nghĩ xong, Tạ Giác lại ném túi khăn giấy tới: "Lau cho cậu ấy đi".
"Dạ?"
Tạ Giác hớp một hớp rượu, ghét bỏ nói: "Đừng làm bẩn biểu đồ thống kê của tôi".
Việt Trạch: "..."
Biểu đồ thống kê bao trùm cả gương mặt của Giản Cảo Chi, giống như một lớp mặt nạ màu trắng. Việt Trạch dùng sức đẩy thân thể của Giản Cảo Chi nghiêng về phía trước, cho đến khi trục X của biểu đồ nhẹ nhàng hôn lên môi của Tạ Giác. Tạ Giác nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, dùng hai con mắt có in chữ 'lạnh lùng' nhìn chăm chú vào Giản Cảo Chi.
Ánh mắt ấy rất chăm chú, bình tĩnh, tỏ ra đang đánh giá người ta, không giống như đang hôn môi, mà giống như đang tham dự một hội nghị quan trọng nào đó, Việt Trạch vô thức ngừng thở.
Một lát sau, cuối cùng Tạ Giác cũng dời môi đi, anh nói: "Chỗ này đánh dấu sai rồi."
"Chút nữa quay về phải gọi điện cho cục thống kê quốc gia sửa đổi lại một chút".
Việt Trạch: "..."
Hệ thống: [...]
Ánh mắt của Tạ Giác lưu luyến không rời thoát khỏi biểu đồ, hỏi hệ thống: "Nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
Rõ ràng hệ thống không tình nguyện, nhưng thanh nhiệm vụ vẫn hiện ra màu vàng kim [Hạng S, hoàn thành 100%, PERFECT!], nó không thể không chấp nhận sự thật mà đáp rằng [HOÀN, THÀNH, RỒI].
Tạ Giác: "Tôi đã được về nhà ngủ chưa?"
[Anh nghĩ hay lắm!] Hệ thống lật sách loạt xoạt, [Hôm nay tôi nhất định phải làm cho anh thất bại! Để anh phải tôn trọng nhiệm vụ! Tôn trọng hệ thống!]
Nó lật đến đoạn kịch bản tiếp theo, hết sức vui mừng nói.
[Để tôi chống mắt lên xem lần này anh định làm gì!]
Hệ thống trực tiếp dùng giọng điệu trầm bổng du dương ngâm nga: [Trong lúc còn đang suy nghĩ, Tạ Giác bỗng cảm thấy bụng dưới của mình khô nóng, anh cười lạnh thốt lên: "Đây là cậu tự tìm". Sau đó xách người ta như một con búp bê rách, đưa đến khách sạn năm sao gần đó].
[Sao nào ký chủ ơi? Anh có cần tôi mua Viagra cho không? Hay là anh lại gọi mấy cậu giao hàng nhanh đi vậy, cẩn thận không người ta lại bảo anh là kẻ biến thái].
Tạ Giác thở dài, trong lúc hệ thống còn đang dương dương tự đắc, anh lẩm bẩm: "Đã làm đến nhiệm vụ thứ ba rồi".
[...]
"Mà cậu vẫn ngốc nghếch như vậy".
[Cái gì?! Anh nói cái gì?! Có giỏi thì nói lại lần nữa coi?!] Trong tiếng gầm thét của hệ thống, Tạ Giác lại mở app 'Giao hàng nhanh'.
...
Trên ghế sofa tầng hai, có hai người đang ngồi.
Vị trí họ ngồi không có ánh đèn, chìm sâu vào trong một vùng tăm tối, nhưng xuyên qua cánh cửa sổ đang mở, họ vẫn có thể trông thấy tất cả mọi chuyện xảy ra dưới tầng một.
Đương nhiên cũng thấy được hành động của nhóm Tạ Giác ở bàn bên kia.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, để tóc húi cua, đang cầm máy bộ đàm, bên trong truyền tới âm thanh nói chuyện rất rõ ràng: "Này, cậu giao hàng kia..."
Anh ta khó hiểu hỏi người bên cạnh: "Ông chủ, có phải hắn bị bệnh gì đó không vậy, ví dụ như là trông thấy biểu đồ thống kê thì cứng?"
Người đàn ông anh tuấn mà Tạ Giác mới gặp trong nhà vệ sinh im lặng không nói gì, ra hiệu cho trợ lý ngậm miệng, tiếp tục theo dõi.
Nhìn thấy cách cư xử khác biệt của Tạ Giác với Giản Cảo Chi, sắc mặt hắn không vui, bầu không khí xung quanh hết sức áp lực, cho đến tận khi nghe được thứ Tạ Giác nhờ anh trai giao hàng nhanh mua về mới lộ ra sự ngoài ý muốn, cũng mang theo nụ cười đầy mong đợi.
Trợ lý thoáng thấy ông chủ nở nụ cười, xoa xoa hai cánh tay —— chắc chắn có người nào đó chuẩn bị gặp xui xẻo.
Người đàn ông đóng cửa sổ lại: "Có tìm được mấy kẻ kia không?"
Trợ lý rút bộ đàm ra, chốc lát sau, mấy kẻ bị che túi vải đen trên đầu, hai tay trói lại phía sau được mang đến căn phòng bí mật này.
Anh trai tóc húi cua đeo kính đen lên, một chân giơ ra giẫm lên lưng kẻ cầm đầu, mở túi che, lộ ra gương mặt đã bị đánh bầm dập, chính là mấy tên lưu manh mới ép buộc Giản Cảo Chi ban nãy.
Băng dính dán miệng bị xé ra, trợ lý trầm giọng nói: "Ông chủ chúng tao hỏi cái gì thì chúng mày trả lời cái đó, nghe rõ chưa?"
Tác giả:
Mặc dù truyện gốc có tên là "Sau khi gả cho gã đàn ông nhà giàu tôi ôm bụng bầu chạy trốn" nhưng tuân theo các giá trị khoa học của xã hội chủ nghĩa, cậu bé sẽ không có con.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]