Chương trước
Chương sau
Câu cá yêu cầu kiên nhẫn, vừa khéo, Ninh Tiểu Ngư không thiếu nhất là kiên nhẫn.

Cô đem cần câu quăng ra xong liền không thèm quan tâm nó nữa.

Ninh Tiểu Ngư không biết kiếm ở đâu ra một cái ghế, cô thoải mái dễ chịu ngồi trên ghế, tay phải hơi hơi đỡ cần câu, chờ con cá tự cắn mồi. Nếu cá không chịu cắn mồi thì……

Thì cũng đâu còn cách nào khác.

Nhưng đối với Ninh Tiểu Ngư mà nói, mình có câu được cá hay không cũng không quan trọng, quan trọng là quá trình chờ cá cắn câu này. Trong quá trình đó, cô có thể quang minh chính đại mà làm biếng.

Không sai, hai chữ cuối cùng kia mớᎥ là thứ hấp dẫn cô đi câu cá.

Ninh Tiểu Ngư vừa phơi nắng vừa chờ cá mắc câu, cô cũng mặc kệ cái hoạt động này có thể khiến ảnh đế chú ý tới hay không, dù sao tự cô thấy thích là được.

Vì thế, trong khi các khách mời khác đang nói chuyện phiếm, cùng nhau chơi game trên di động, Ninh Tiểu Ngư lại ngồi nhàn nhã bên bờ hồ trong công viên.

Bởi vì Ninh Tiểu Ngư hành sự quá không theo lẽ thường, cho nên người xem đối với cô càng ngày càng tò mò.

Còn về Mộc Gia Gia đang nằm ngủ trên cỏ kia, thực ra không có mấy ai quan tâm đến.

【 Câu cá hhh! Quả là phong cách của Tiểu Ngư! 】

【 Tiểu Ngư: Ước gì con cá đợi lâu lâu đã rồi hẵng cắn câu, để tui ngồi thêm lát nữa. 】

【 Tiểu Ngư: Hai tay vừa hất ra, ai cũng không yêu. 】

【 Đây thật đúng là Lã Vọng câu cá, người nào tự nguyện thì sẽ tin tưởng. 】

Người xem từng thấy những người kiên nhẫn, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy người nào kiên nhẫn được như Ninh Tiểu Ngư, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những kẻ đang trầm mê ăn dưa và người qua đường hóng hớt bắt đầu dũng mãnh tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của cô.

【 Mộ danh mà đến. 】

Mộc Gia Gia nằm trên cỏ. Mặt cỏ ở đây ướt đẫm, hơn nữa mọc rất tốt, lúc nằm cũng không có mấy thoải mái. Ngày thường cô đã quen ngủ trên chiếc giường mềm mại êm ái của mình, bây giờ nằm ở đây cảm thấy rất khó chịu.

Cũng không biết Ninh Tiểu Ngư làm sao mà ngủ ở những chỗ như thế này.

Bây giờ cô không thể nằm thêm một phút một giây nào nữa!

【 Cược thử xem bao lâu thì Tiểu Ngư câu được cá, tôi cược một tiếng đồng hồ. 】

【 Mị cược là không câu được. 】

【 Không câu được + 1. 】

Người xem nói Ninh Tiểu Ngư không câu được cá không phải là do bọn họ thấy trong hồ này không có cá. Trên thực tế, ở đây cũng có không ít người cao tuổi hay đi câu cá, bằng không Ninh Tiểu Ngư cũng sẽ không mượn được cần câu.

Để tăng thêm cảm giác thú vị cho bọn họ, bên công viên lâu lâu sẽ cho người đi thả xuống một ít cá con và thức ăn bột.

Có thể nhìn ra cá trong hồ không ít, nhưng mà……

Ninh Tiểu Ngư trông không phải cao thủ câu cá, cô ấy lại còn tùy ý như vậy, hẳn là câu không nổi.

Mộc Gia Gia cũng lười nằm tiếp trên cỏ, cô ấy kết bè với Ninh Du Vi, ngồi ở một nơi không xa Ninh Tiểu Ngư lắm xem cô câu cá.

Ninh Du Vi ngọt ngào cười, “Ninh lão sư, chị cảm thấy chị sẽ câu được cá không?”

Ninh Tiểu Ngư, “Không thể.”

Ninh Tiểu Ngư thành thật như vậy, ngược lại lại khiến Ninh Du Vi không nói tiếp được.

Mộc Gia Gia mớᎥ nãy tranh giành đi nằm trên cỏ nên cả người bực bội, cô ấy cố ý nói, “Ninh lão sư quá khiêm tốn, Ninh lão sư kiên nhẫn như thế, sao có thể không câu được cá chứ?”

【 Hệ thống yêu đương: Phủng sát! Đây chắc chắn là phủng sát! 】

(Phủng sát: tán dương một người nào đó quá mức khiến người ấy kiêu ngạo, tự mãn)

Ninh Tiểu Ngư: “Bé Thống, vốn từ vựng của em lại tăng rồi.”

【 Hệ thống yêu đương mặt mày thẹn thùng: Ngày nào người ta cũng update cơ sở dữ liệu đó nha. 】

Ninh Tiểu Ngư ồ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Nhưng phủng sát không phải dùng như vậy, trong trường hợp này cũng không thích hợp. Em còn phải học tập nhiều lắm, bé Thống.”

【 Hệ thống yêu đương:……】

Sự thật chứng minh, giang cư mận không đoán sai.

Ninh Tiểu Ngư đúng là không câu được cá.

Nhưng cô cũng không cho Ninh Du Vi, Mộc Gia Gia có cơ hội xem kịch, bởi vì, cô câu tới được một ảnh đế……

Hai mươi phút sau, Lục Kinh Độ vừa mớᎥ kết thúc một ván cờ tướng cũng giống hệt vậy tay cầm một cần câu, cùng với mồi, ghế, thong thả ung dung mà gia nhập vào đội quân câu cá.

Cần câu của hai người đều đã rơi xuống nước, chỉ chờ cá cắn câu.

Mộc Gia Gia vẻ mặt không dám tin tưởng, “Ảnh đế sao lại cũng bắt đầu câu cá vậy?”

Ninh Du Vi dùng sức cắn môi Mộc Gia Gia hỏi cô, cô biết hỏi ai đây? Sớm biết như vậy cô cũng đã đi câu cá từ lâu?

Lục Kinh Độ vừa mớᎥ vào hàng ngũ, người chú ý đến Ninh Tiểu Ngư liền càng nhiều. Thậm chí đến cả người cao tuổi đang câu gần đó cũng chạy sang đây.

“Không ngờ cái thời buổi này mà còn có người trẻ tuổi thích câu cá.”

“Bây giờ người trẻ có thể tĩnh tâm đi câu cá cũng không nhiều lắm.”

“Cô bé, cháu không cảm thấy câu cá rất nhàm cһán sao?”

Nghe thấy mình bị gọi tên, Ninh Tiểu Ngư lắc lắc đầu “Không nhàm cһán.”

Có một bạn già câu cá cười “Cô gái này năm nay mấy tuổi rồi.”

Những người về hưu này không quan tâm showbiz, đương nhiên cũng không quen biết Ninh Tiểu Ngư.

Ninh Tiểu Ngư trả lời nói, “25 ạ.”

Ông lão kia tủm tỉm, “25 à, vậy cháu đã có người yêu chưa?”

Ninh Tiểu Ngư biết có vài người lớn tuổi thích đi nghe ngóng chuyện tình cảm yêu đương, nếu biết đối phương chưa có người yêu, nói không chừng còn sẽ giới thiệu cho bạn một người. Bọn họ thật ra không có gì ý xấu, chỉ là nhàn rỗi, tìm thêm việc cho bản thân làm mà thôi.

Nhưng người bị giới thiệu có lẽ sẽ thấy hơi khó chịu.

Cô vừa định trả lời là chưa có, lúc này, hệ thống yêu đương vẫn luôn yên tĩnh ngồi một bên ăn dưa đột nhiên ra tiếng, 【 Thiếu nữ, ông lão này hỏi tuổi của bồ xong sẽ đi giới thiệu người cho bồ xem mắt! Bọn họ nếu không giới thiệu cháu trai thì cũng là con trai, nhưng mà, bồ cũng những người nọ chắc chắn sẽ không có kết quả, lúc này, bồ có thể ——

A: Nói ra tên của ảnh đế.

B: Nói rõ ràng rằng trong lòng đã có người mình thích.

C: Ôm lấy tay ảnh đế, dùng hành động tỏ rõ thái độ! 】

Nhìn đến ba lựa chọn này, mặt mày Ninh Tiểu Ngư giống hệt như các cụ già nhìn thấy điện thoại di động.

Đây là cái gì?

【 Hệ thống yêu đương: Tới đi, thiếu nữ, bóp chết suy nghĩ còn trong trứng nước ấy của ông lão! 】

Hệ thống yêu đương vừa dứt lời, ông lão kia quả nhiên lên tiếng ngay, “Nhà chú có một đứa con trai không biết nỗ lực, năm ngoái mớᎥ du học về từ nước M, trước mắt đang là nhân viên của viện nghiên cứu, cháu xem, có thể thêm phương thức liên lạc không, để hai đứa nói chuyện với nhau chút?”

Mấy khách mời ở đây chỉ trừ Ninh Tiểu Ngư ra, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Ninh Tiểu Ngư đã sớm tự hiểu trong lòng từ lúc yêu đương bố trí nhiệm vụ.

Lúc này, Thẩm Ước Ước vừa đến đây tìm Ninh Tiểu Ngư nghe được lời nói đó, nhịn không được hóng hớt, “Ông ơi, ý ông đây là…… Nhìn trúng Tiểu Ngư?”

Lão nhân gia sờ sờ cằm mình, “Cô gái này tốt tính, lại nhẫn nại, đúng là không tồi.”

Nói xong, ông lão mặt mày đầy chờ mong mà nhìn về phía Ninh Tiểu Ngư, đợi cô trả lời.

Ánh mắt Ninh Tiểu Ngư lướt qua ba lựa chọn, thật sự là không chọn được đáp án nào ra hồn, chỉ có thể trực tiếp từ bỏ quyền quyết định. Cô từ chối một cách đơn giản, “Thực xin lỗi, cháu hiện tại chỉ muốn chuyên tâm cho sự (làm) nghiệp (biếng).”

Nghe thấy câu trả lời này, ông lão tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng rất thông cảm.

“Chuyên tâm cho sự nghiệp cũng tốt nhỉ.”

Nói xong, ông lão chắp tay sau lưng rời đi, cũng không dây dưa.

Hệ thống yêu đương thâm thúy nói, 【 Thiếu nữ, lúc nãy bồ không đưa ra lựa chọn nào, chuẩn bị tiếp thu trừng phạt đi nha. 】 Hu hu hu, ký chủ từ chối ông lão một cách đơn giản như vậy, không hề nhắc đến ảnh đế, nó không có đường cắn, hiện tại trong lòng đang rất đau khổ.

Giây tiếp theo, Ninh Tiểu Ngư đã bị đưa vào phòng tối.

Cũng may, hẳn chỉ là ý thức của cô tiến vào phòng tối, cho nên các khách mời cũng sẽ không chiêm ngưỡng được cảnh một người lớn sống sờ sờ biến mất trước mắt mình.

Nhưng sau khi bị đưa vào phòng tối, Ninh Tiểu Ngư liền cảm thấy có gì đó rất không đúng.

Tạm chưa nói đến hoàn cảnh hiện tại của cô, nhưng xin hỏi tại sao tầm mắt của cô lại thấp đến vậy?

Chẳng lẽ, cô xuyên thành một đứa con nít?

Nhưng mà dựa theo tính cách một lòng muốn high CP của hệ thống yêu đương, sao có thể để cô diễn một con nhóc chứ?

Ninh Tiểu Ngư ban đầu nghĩ không ra, nhưng chờ đến khi nhận được kịch bản, cô liền ngay lập tức hiểu tại sao.

Bởi vì kịch bản mà cô nhận được này là kịch bản có yếu tố kỳ ảo. Nữ chính trong truyện chính là là một con mèo. Bởi vì may mắn được phản diện nhặt về, mỗi ngày được phản diện cho ăn đủ thứ đồ quý giá trên trời dưới đất, lúc này mớᎥ có thể thành công hóa hình. Nếu không có phản diện, loại mèo con vừa lười vừa không có thiên phú như nữ chính có lẽ cả đời cũng không có hy vọng biến thân.

Hóa ra…… Kịch bản ngọt sâu răng mà hệ thống yêu đương nói trước đó là chỉ cái này.

Tuy rằng Ninh Tiểu Ngư cũng không biết cốt truyện ngọt ở chỗ nào, nhưng nếu hệ thống yêu đương nói ngọt, vậy thì cứ cho là ngọt đi.

Tập cô đang diễn là tập đầu tiên, đây cũng có nghĩa là nữ chính còn chưa biến thành người, chỉ có thể lấy nguyên hình mà tồn tại.

Mà chỉ khi “nữ chính thành công được phản diện nhặt về”, tập một mớᎥ coi như đã diễn xong.

Ninh Tiểu Ngư nhịn không được nghĩ, cái này còn không dễ hay sao? Lục Kinh Độ hẳn là cũng nhận được kịch bản, trực tiếp nhặt cô đi, hai người không phải có thể rời khỏi phòng tối rồi?

Nhưng rất nhanh cô liền được thông báo mọi thứ không đơn giản như vậy.

Hóa ra lúc này đây Lục Kinh Độ thế mà lại không có kịch bản, mà cô không thể nói tiếng người, chỉ có thể “meo meo meo”.

Hai người không thể nào giao lưu.

Mặc nó đi, mệt mỏi, nằm xuống cho rồi, không muốn nỗ lực.

Rừng rậm lớn như vậy, meo meo chỉ có bốn cái chân vừa ngắn vừa nhỏ, sao có thể tìm được phản diện để ăn vạ đây?

Một khi đã vậy, Ninh Tiểu Ngư dứt khoát yên tâm thoải mái mà nằm xuống.

Lúc ở hình người, ngày nào cô cũng thể hiện ra sự lười biếng của mình, khi thì phơi nắng, khi thì cắn hạt dưa, sau khi biến thành mèo, cô bèn lập tức nằm thành một bãi mèo.

Hóa ra đây là cảm giác khi làm một con mèo.

Hình như, cũng không tệ lắm?

Ninh Tiểu Ngư vừa nghĩ được đến đó, liền rất dễ chịu đưa bốn bộ móng lên trời, lộ ra bụng nhỏ trắng trẻo.

Măng cụt nhỏ của meo meo vừa mềm mại vừa hồng hào.

Cô thích ý nhắm mắt lại, đuôi dài lại xù xù lông ve vẩy ở sau thân, bộ dáng đó miễn bàn là hưởng thụ đến mức nào.

Hệ thống yêu đương ở một bên âm thầm quan sát để làm người cắn đường đầu tiên thấy sau khi thấy được hình ảnh này, lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Tại sao nó lại chọn cái kịch bản này?!

Bởi vì, kịch bản có độ tự do rất cao, đại khái là chỉ bày ra một cái khung. Trong đầu óc mộng mơ của nó, nữ chính để có thể hưởng sái ăn ngon uống tốt sẽ bày ra các kiểu bán manh meo meo meo (bán manh = tỏ ra đáng yêu),mà phản diện có đam mê làm sen sẽ nhân cơ hội này đi vuốt mèo.

Một bên thì bán manh, một bên thì vuốt mèo; một bên muốn ăn vạ, một bên cố ý nhặt mèo, hai người quả thực là trời sinh một đôi.

Nó nôn không nhịn được muốn nhìn đến hình ảnh phản diện vuốt mèo!

Nhưng là, suy nghĩ của nó đã sai lầm thảm hại ngay từ đầu!

Bởi vì! Ninh Tiểu Ngư trước nay luôn không hề chơi theo kịch bản! Cô sẽ chỉ nằm bẹp thành một bãi mèo!

Ăn vạ?

Bán manh?

“Meo meo meo” kêu không ngừng?

Không hề có.

Bãi mèo cũng không nhúc nhích, chỉ lay động đuôi nhỏ đằng sau, biểu thị tâm tình vui vẻ của chủ nhân nó.

Bãi mèo không hề vội rời đi phòng tối, mà đang hưởng thụ cảm giác làm mèo.

Đuôi cô vung vung, sau đó có lẽ là bị mệt, tần suất vẫy đuôi thấp xuống rất nhiều.

Ninh Tiểu Ngư không có chú ý thời gian đã qua bao lâu, thậm chí, cô còn đã ngủ một giấc, chuẩn bị ngủ giấc thứ hai.

Nhưng vào lúc này, có người dùng áo khoác bọc toàn bộ con mèo là cô lại, sau đó dịu dàng ôm cô lên.

Meo meo bất mãn mở mắt ra, giây tiếp theo, cô liền mặt đối mắt với Lục Kinh Độ đang rũ mắt nhìn mình.

Lục Kinh Độ cách một tầng áo khoác, động tác tùy ý gãi gãi cằm mèo.

Giây tiếp theo, thông báo cốt truyện đã hoàn thành, mèo thành công được phản diện nhặt về, hai người một trước một sau thoát khỏi phòng tối.

【 Hệ thống yêu đương: Thiếu nữ, tuy là ngay từ đầu bồ quá tồi, nhưng cũng may cuối cùng vẫn rất ngọt! Ảnh đế gãi cằm mèo con, tuy rằng gãi cách áo khoác, nhưng mà bốn bỏ năm lên một chút, có khác nào không có áo khoác đâu chứ. 】

Ninh Tiểu Ngư, “Bốn bỏ năm lên còn có thể dùng như vậy?”

【 Hệ thống yêu đương: Đương nhiên. 】

Nhưng, ảnh đế không có nhận được kịch bản, tại sao vẫn quyết định nhặt mèo lên chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì, hắn nhìn thấy được bóng dáng của cá mặn-Ninh Tiểu Ngư trên người mèo con?

Hệ thống yêu đương tuy không biết, nhưng trong lúc vô tình nó đã nói trúng chân tướng.

Chờ đến lúc Ninh Tiểu Ngư lại chớp mắt một lần nữa, trong hiện thực chỉ trôi qua khoảng hai phút, mà cô vẫn ngồi ngây người ra đó chờ cá cắn câu, chung quanh cũng không có ai cùng cô nói chuyện.

Cả người Ninh Tiểu Ngư lại bắt đầu nổi tính lười. Đâu có cách nào khác, vừa rồi bị nhốt trong phòng tối, làm mèo trong chốc lát, phải nói là nằm làm bãi mèo quá thoải mái.

Lập tức biến trở về lại thành người, cô chưa thích ứng kịp.

-

Buổi chiều sau khi chuyến đi chơi công viên kết thúc, khách mời về lại nhà bạn tốt.

Các khách mời khác chơi trò chơi cả một buổi trưa, mà Ninh Tiểu Ngư lại câu cá cả một buổi trưa.

Tuy rằng cuối cùng một con cá cũng câu không được, nhưng quãng thời gian có thể làm biếng đúng là khiến người khác vui vẻ.

Các khách mời đều ngồi lại ăn tối cùng nhau.

Mới vừa ăn xong, Ninh Tiểu Ngư còn không kịp buông đũa đã nhìn thấy một Mộc Gia Gia ăn còn nhanh hơn cả cô đang ngồi vuốt bụng, sau đó nằm lên trên ghế sô pha.

Mộc Gia Gia, “Ăn xong rồi, nằm nghỉ ngơi trong chốc lát.”

【 Ha ha ha ha, Mộc Gia Gia đây là giác ngộ rồi hay sao? 】

【 Giác ngộ hay là bị bắt chước? 】

【 Rõ ràng là tự giác ngộ hiểu không? Có một người ngày nào cũng lười như vậy, bị ảnh hưởng cũng rất bình thường mà? 】

【 Mù cũng biết Mộc Gia Gia hâm mộ nhân khí của Tiểu Ngư, cố tình bắt chước hiểu không? 】

Khi người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bởi vì hành vi của Mộc Gia Gia mà ồn ào đến khí thế ngất trời, hệ thống yêu đương mặt mày cũng đầy căm phẫn mà nói, 【 Thiếu nữ, người này thế mà lại đòi đi so độ mặn với cô! 】

(Mặn trong trường hợp này là lười, mặn trong cá mặn chữ không có nghĩa là hài hước, thú vị)

Ninh Tiểu Ngư:……

Cái này là cái gì tốt lắm hả? Còn muốn tranh nhau đua đòi để mặn hơn cô?

Ninh Tiểu Ngư lười quan tâm đến chuyện của người khác, Mộc Gia Gia muốn thế nào không dính dáng gì đến cô, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản thân cô là được.

-

Hành vi của Mộc Gia Gia không tạo ra vấn đề gì lớn đối với Ninh Tiểu Ngư, nhưng mà chỉ qua một đêm trong nhà bạn tốt đã nhiều thêm không ít đồ trang trí cá mặn.

Có gối ôm, có cài đầu.

Mà mà những khi ekip chương trình không bố trí nhiệm vụ, Mộc Gia Gia không có việc gì cũng thích ôm gối ôm cá mặn nằm xoài trên trên sô pha nghỉ ngơi.

Không thể không nói, hành động thật sự thu hút được không ít fan.

【 Cá ôm gối mặn nhìn rất thích! Tui muốn mua! 】

【 A a a, dây cột tóc cá mặn, tui cũng muốn! 】

【 Cười chớt, đến cả vòng tay cũng là cá mặn, không phải là toàn thân Gia Gia đều là đồ trang sức cá mặn đó chứ? 】

Lúc Mộc Gia Gia tương tác với người xem, nhìn thấy những bình luận live đó, cười nói, “Không phải đâu ha ha.”

【 Trên người Gia Gia sao tự nhiên lại có nhiều đồ liên quan đến cá mặn vậy? 】

【 Gia Gia thích cá mặn hay sao? 】

Mộc Gia Gia gật gật đầu cười tươi xán lạn, “Đúng, rất thích, cảm thấy đôi mắt cá chết này rất thú vị. Chẳng lẽ mọi người không thích sao?” Người xem của Mộc Gia Gia cũng rất nhiệt tình.

【 Chúng em cũng thích! 】

Mộc Gia Gia khi tương tác với người xem không hề tránh né Ninh Tiểu Ngư, thậm chí, cô ta là cố ý để Ninh Tiểu Ngư nghe được.

Ai quy định chỉ Ninh Tiểu Ngư có thể hot? Còn không phải là làm cá mặn? Cô cũng có thể!

Hệ thống yêu đương nghe thấy những ngôn luận trà xanh đó thực sự chịu không nổi.

【 Hệ thống yêu đương: Cô ta căn bản không thích! Cô ta đang nói dối! 】

Ninh Tiểu Ngư vừa ăn no xong chuẩn bị về phòng.

Cô lười nhúng tay vào chuyện của người khác.

Nhưng ngay lúc cô định nhấc chân lên, bên tai cô lại lần nữa vang lên tiếng thét phẫn nộ chói tai của hệ thống yêu đương học tra, 【 Thiếu nữ, Mộc Gia Gia thế mà dám thi mặn với bồ! Bồ nhất định phải mặn hơn cả cô ta! Kẻ bắt chước sẽ không có chỗ dung thân, chỉ có thể tự mình dừng bắt chước. Bồ có thể ——

A: Nói với cô ta, t͛ắm rửa đi ngủ đi, lại ra vẻ lơ đãng, thể hiện phong phạm của đại lão.

B: Nói với cô ta, cô chỉ là đang vì đại ngôn của mình, sẽ không dễ dàng bị một người bắt chước lấn lướt!

C: Bán thảm với fan trong phòng phát sóng trực tiếp, để các fan guột của bồ vì bồ mà đấu tranh anh dúng, mắng Mộc Gia Gia máu chó đầy đầu! 】

Ninh Tiểu Ngư nhìn mấy lựa chọn như con nít cãi nhau của học tra:……

Thật không hổ là mi, hệ thống yêu đương.

Vừa khéo, Mộc Gia Gia nằm trên sô pha lên tiếng chào đón Ninh Tiểu Ngư, nói, “Tiểu Ngư, cậu muốn tới nằm một chút không? Tôi mớᎥ vừa mua gối ôm cá mặn, có tận mấy cái đấy, nếu cậu thích thì tôi đưa cậu một cái được không?”

【 Hệ thống yêu đương: Rõ ràng là cố ý bắt chước bồ, thế mà cô ta còn dám kiêu ngạo như chính chủ! Không ít hành động của cô ta là đang muốn đú trend của bồ đó, thiếu nữ! 】

Ninh Tiểu Ngư nhún vai, cô thật sự không muốn để ý Mộc Gia Gia, nhưng Mộc Gia Gia đã khıêu khích tận mặt rồi, cô cũng không phải quả hồng mềm.

Cô đi đến chỗ Mộc Gia Gia, ngữ điệu lạnh lùng nói, “Tắm rửa đi ngủ đi.”

Hệ thống yêu đương:!!! Quả nhiên, ký chủ của nó đã lên dây cót tinh thần rồi!

Ninh Tiểu Ngư đến toilet lầu một dùng một nửa nước ấm một nửa nước lạnh rót đầy hơn phân nửa thùng rửa chân, tiếp theo, cô bưng thùng rửa chân mạnh mẽ đi tới chỗ Mộc Gia Gia, ầm một tiếng, buông thùng xuống. Cuối cùng, cô ở ngay trước mắt Mộc Gia Gia, bắt đầu thoải mái dễ chịu ngâm chân!

Mộc Gia Gia suýt chút nữa là đụng tới chân của Ninh Tiểu Ngư:……

Hệ thống yêu đương-học tra: Thiếu nữ, ngầu như trái bầu!

Người xem vây trong phòng phát sóng trực tiếp: Quả nhiên, Ninh Tiểu Ngư mớᎥ là vua cá mặn duy nhất!

_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.