Chương trước
Chương sau
Chịu không được một lão già lưu manh ngắm nghía Diệp Thiên đành hỏi lại :
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, nếu đánh hãy kêu mấy tên lão đại băng phong đi ra, còn không thì thả người.”
Nghe đến chữ băng phong Trấn Nguyên lão tổ hiện lên sát ý, có lão với Diệp Thiên mới biết bên trong băng phong có ai. Còn đám người phía dưới đoán chừng chỉ có đám Thánh Chủ Phượng Hoàng Nhất tộc hết thọ nguyên bên trong băng phong thôi.
Cơ mà ngay lập tức Trấn Nguyên lão tổ suy nghĩ lại, Diệp Thiên người trong truyền thuyết biết về một số nội tình của Phượng tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn chuyển sang nét mặt nịnh nọt với Diệp Thiên.
“Sao có thể, các hạ hiểu lầm. Các hạ chờ chút, ta sẽ cho các hạ một câu trả lời thích đáng.”
Trả lời Diệp Thiên xong hắn liền bay xuống phía dưới đám Tiêu Dao lão tổ. Diệp Thiên thấy vậy cũng đi theo Trấn Nguyên lão tổ xuống.
Trấn Nguyên lão tổ hỏi rõ sự tình, đám thành tộc nhân Phượng tộc đều kể rõ đầu đuôi một cách đúng sự thật nhất, không dám thêm mắn thêm muối vào. Nghe xong sư tình Trấn Nguyên lão tổ chầm ngâm một lúc rồi phất tay đưa ra quyết định.
“Thả Hoàng Như Yên ra.”
Một tên lão tổ sửng sốt đáp lại : “Thưa Trấn Nguyên lão tổ việc này không đúng tộc quy.”
Nhưng Trấn Nguyên lão tổ vô cùng cứng rắn quát: “Ta chính là tộc quy. Cứ theo đó mà làm.”
Nói xong hắn nhìn về phía hai cha con Hoàng Tiên Chân rồi nói : “Thuận tiện bắt hai cha con họ lại.”
Hai cha con Hoàng Tiên Chân hoảng sợ, bọn hắn thấy mình vô tội, oan ức, không ngờ lão tổ tông bất công lại vì một người ngoài liền bắt giữ tộc trưởng, Thần Tử Phượng tộc. Còn Tộc nhân khác thì cười trên lỗi đau người khác, bọn hắn không có mấy người ưa thích hai cha con họ. Bình thường hai cha con Hoàng Tiên Chân phách lối bá đạo giỏi vỗ mông ngựa mấy lão tổ tông, đặc biệt con hắn Hoàng Tiên Vân.
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi Trấn Nguyên Lão tổ vươn tay mời Diệp Thiên.
“Mời các hạ đi theo ta, ta có một vài lời cần nói với các hạ.”
Diệp Thiên thấy mọi chuyện đã được giải quyết nên hắn gật đầu đi theo lão.
Mấy người Mộng Linh bọn họ đi theo một tên Phượng tộc tiến về chỗ giam giữ Hoàng Như Yên.
Chỗ ở Trấn Nguyên lão tổ thuộc một nhánh cây khác, trên nhánh cây này có một toà sơn một hồ nước rộng lớn trong xanh, cảnh vật dân dã tươi đẹp. Bên cạnh hồ có một căn nhà bằng trúc nhỏ, nơi đây chính là chỗ Trấn Nguyên lão tổ ở.
Hai người ngồi trên một bàn trúc, sau đó Trấn Nguyên lão tổ pha một ấm trà rót cho Diệp Thiên.
Trấn Nguyên Lão Tổ chầm ngâm nói ra : “Các hạ hẳn biết tại Huyền Thiên đại lục chỉ có hai Thần Thú tộc. Long tộc và Phượng tộc. Hai tộc đều không phải dân bản địa của Huyền Thiên đại lục.”
Diệp Thiên gật đầu, hắn biết với cấp thấp như Huyền Thiên đại lục không thể đản sinh ra Thần thúc tộc được.
Trấn Nguyên lão tổ nét mặt đầy tự diễu căm phẫn nói tiếp :
“Từ thời thái cổ Phượng tộc chúng ta chuyển đến Huyền Thiên đại lục, vô số năm sau Long Tộc mới xuất hiện. Long tộc xuất hiện do một lão dâm long kết hợp với dân bản địa Huyền Thiên đại lục sinh ra. Bây giờ Long tộc tại Huyền Thiên đại lục một đám tạp nham cấp thấp huyết mạch.
Khác với Long tộc, Phượng tộc chúng ta trăm phần trăm thuần chủng huyết mạch, đường đường thuần chủng Phượng tộc lại bị xếp chung với đám cá chạch cấp thấp kia.
Trước khi đến Huyền Thiên đại lục chúng ta bị nguyền rủa, nguyền rủa đó tồn tại trong huyết mạch chúng ta. Tồn tại từ thời thái cổ đến nay. Nếu không có gì thay đổi tương lai nguyền rủa đó vẫn tiếp diễn.”
Không cần Trấn Nguyên lão tổ nói ra trước đó Diệp Thiên đã biết đám Phượng tộc bị nguyền rủa, trên thân thể Như Anh hắn không nhìn ra bởi vì nàng không phải thuần chủng Phượng tộc, nàng có một nửa Nhân tộc huyết mạch. Khi nhìn thấy đám thành viên Phượng tộc hắn liền nhìn ra điều đó, thuần chủng Phượng Hoàng Nhất tộc khi trưởng thành trăm phần trăm đạt đến cấp độ Thần Ma. Còn đám thuần chủng phượng tộc tại Huyền Thiên đại lục trưởng thành chỉ đạt đến Thiên tượng cảnh, thật chớ trêu.
“Nguồn gốc chúng ta tại Thú giới, Phượng Hoàng Nhất tộc một chủng tộc thống trị Thú giới. Khi đó chúng ta là một nhánh con của Phượng Hoàng Nhất tộc, trong tộc có mấy trăm thành viên, và có mấy chục tên Thần ma cấp độ.
Đáng tiếc chúng ta bị gài bẫy, bất đắc dĩ đành phản bội Phượng Hoàng Nhất tộc rời đi, khi chạy trốn tiện tay chặt một nhánh Ngô Đồng Thần Thụ mang đi. Bị phản bội Phượng tộc phái ra vô số tộc nhân đuổi giết, quá trình đó gần như toàn bộ Thần Ma lão tổ dùng tánh mạng mình đánh ra một đường sinh lộ.
Cuối cùng vị lão tổ thành công chạy thoát mang chúng ta tới Huyền Thiên đại lục. Đến đây vị lão tổ kia hắn cũng chết đi.”
Một người kể một người nghe, Trấn Nguyên lão tổ đau thương kể toàn bộ sự việc cho Diệp Thiên nghe.
Phượng tộc chạy thoát thành công nhưng không chạy thoát khỏi nguyền rủa trong huyết mạch. Khi chạy trốn thành viên chưa trưởng thành Phượng tộc trốn trong thế giới nội phủ một vị Thần Ma Lão tổ, còn những vị Thần ma lão tổ khác liều mình ngăn chặn kẻ đuổi giết. Khi đến Huyền Thiên đại lục vị lão tổ kia trọng thương và mất ngay sau đó. Thế giới trong nội phủ bị đánh nát, chỉ có mấy chục thành viên sống sót. Và bên có hơn mười vị Đế cấp Phượng tộc.
Sau mấy vạn năm mấy vị Đế cấp Phi thăng tìm cách phá giải lời quyền. Đáng tiếc bọn họ đánh giá thấp sự kiên nhẫn của những kẻ đuổi giết. Chỉ cần Phi thăng lên cao cấp vĩ diện bọn họ đều bị chặn giết không một ai sống sót. Phượng tộc bọn họ có bí pháp nhận biết sự sống chết những người phi thăng.
Vĩ diện cấp thấp lại xa sôi hẻo lánh như Huyền Thiên đại lục, kẻ đuổi giết không có khả năng định vị đến bọn họ, còn trên vĩ diện cao cấp tìm kiếm kẻ phản bội đối với Phượng tộc rất dễ dàng.
Kẻ ra lệnh đuổi giết bọn họ, một tên Thần Vương Phượng Hoàng, hắn có thể sống qua một kỷ nguyên, đến nay vẫn còn sống. Một kỷ nguyên 100 triệu năm.
Còn mấy vị Đế cấp bên trong tộc bọn hắn không nhìn thấy hi vọng gì, liền băng phong thân thể ngủ đông, chờ một ngày nào đó có ánh bình minh xuất hiện.
Với thổ dân tại huyền thiên đại lục bọn bắn không có khả năng băng phong Đế cấp, nhưng đối với nội tình cao cấp Phượng tộc, chuyện đó khá dễ dàng.
Sau khi bị nguyền rủa huyết mạch, ngay cả lên Đế cấp đối với bọn họ cũng vô cùng khó khăn, từ thời thái cổ đến nay chỉ có gần chục vị thành công tấn thăng Đế cấp. Mấy vị phi thăng lên cao cấp vĩ diện và rất nhanh liền chết đi, còn lại đều ngủ đông bên trong Phượng tộc.
Tuy bọn hắn kẻ bị đuổi giết, bàn về nội tình bọn hắn có thể treo lên đánh toàn bộ Huyền Thiên đại lục. Số lượng Thánh cảnh ngủ đông còn đông hơn toàn bộ Huyền Thiên đại lục gộp lại, chưa tính Đế cấp bên trong.
Còn về tài nguyên bọn hắn có một thế giới cho riêng mình, tuy vỡ vụn nhưng tài nguyên bên trong không kém với Huyền Thiên đại lục bao nhiêu. Nên bọn hắn không hứng thú với việc tranh đoạt tài nguyên tại Huyền Thiên đại lục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.