Chương trước
Chương sau
Đám Diệp Thiên đồng hành tiến về phía địa bàn Phượng Hoàng Nhất tộc.
Càng tiến gần Ngô Đồng Cổ thụ càng thấy sự to lớn hùng vĩ đến không tưởng tượng được. Đám Mộng Linh nhìn Ngô Đồng Cổ thụ mà trầm trồ thán phục.
Từ mặt đất tiến lên phía tán cây khoảng cách gần ngàn dặm, đối với linh cảnh như ba người Mộng Linh vô pháp bay tới đó, Diệp Thiên đành phải hỗ trợ đưa ba người họ lên trên. Còn nhiệm vụ mang theo ba tên Phượng tộc do Lam Tiếu Tiếu thực hiện.
Trong quá trình ngự không Tiểu Uyên không nhịn được cất lời hỏi : “Cô gia đây thật là một gốc cây sao.”
“Không phải.” Diệp Thiên lắc đầu.
Nghe Diệp Thiên trả lời từng người hiện lên nét hiếu kỳ nhìn Diệp Thiên chờ đợi hắn giải đáp, ngay cả Lam Tiếu Tiếu cũng vậy.
“Hiện tại nó, một nhánh cây của Ngô Đồng Thần thụ, nó chưa phát triển và đang phụ thuộc vào Ngô Đồng Thần thụ. Nếu có một ngày Ngô Đồng Thần thụ huỷ diệt, nhánh cây này mới chính thức trở thành Ngô Đồng Thần thụ. Đừng hi vọng ngày đó xuất hiện, nếu không tận thế sẽ đến. Huyền Thiên Đại lục bị xem thành chất dinh dưỡng bị nhánh cây này cắn nuốt hấp thu để chuyển hoá Ngô Đồng Thần Thụ .” Diệp Thiên vừa chỉ vào Ngô Đồng cổ thụ mà trả lời.
“Một nhánh cây đã lớn đến mức này, hi vọng nó nhanh chuyển hoá thành Ngô Đồng Thần thụ, Ngô Đồng Thần thụ lớn đến mức nào. Thế gian còn gốc cây khác lớn hơn nó không cô gia.” Tiểu Uyên có chút muốn nhìn Ngô Đồng cổ thụ biến thành Ngô Đồng Thần thụ, tính cách nàng chỉ sợ thiên hạ không loạn. Còn an nguy nàng tin tưởng chỉ cần bên Diệp Thiên nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Diệp Thiên cười cười nói : “Chính thức Ngô Đồng Thần thụ tương đương một thế giới, còn gốc cây lớn nhất đó là Thế giới thụ, mỗi lá cây một thế giới.”
Mấy người bàn tán bên kia Hoàng Tiên Vân tên này chớp mắt tỉnh dậy. Thấy bản thân bị bắt, hắn điên cuồng dãy giụa tìm cách thoát thân, thấy thân thể vô pháp động đậy được hắn chửi ầm lên : “Bọn khốn kiếp các ngươi làm gì ta, lập tức thả ta ra. Các ngươi không sợ bị toàn bộ Đông Vực đuổi bắt hay sao.”
Tiểu Uyên nhìn thấy Hoàng Tiên Vân kêu gào như con lợn bị chọc tiết nhịn không được mà trêu chọc : “Đây không phải Thần Tử Gà Rừng nhất tộc hay sao, thật mất mặt.”
Hoàng Tiên Vân nghe Tiểu Uyên trêu trọc tức giận đến nổ phổi, đang tính chửi bới lại vài câu thì bị ánh mắt sắc như dao liếc nhìn, hắn sợ hãi đến nổi gai ốc. Quay sang thấy Diệp Thiên đang nhìn hắn cười như không cười. Hoàng Tiên Vân run rẩy, hắn sợ Diệp Thiên lần nữa ra tay. Một tát trước có Linh khí hộ thân nên hắn còn sống, nếu tiếp nhận một bàn tay nữa hắn sợ mình phải tiêu đời.
Hoàng Tiên Vân trong lòng nghĩ “Phải nhẫn phải nhẫn, đợi thoát thân ta sẽ cho các ngươi đám khốn kiếp phải sống không bằng chết.”
Hoàng Tiên Vân dùng ánh mắt cầu xin với Diệp Thiên với Diệp Thiên mà nói : “Tiền bối ngài có thể thả ta ra ngoài được không, ngài tuy lợi hại nhưng không thể chống chọi lại toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc được. Một khi biết Thần tử Phượng hoàng nhất tộc bị bắt giữ sợ rằng ngài, tông môn, bạn bè, người thân ngài đều gặp phiền phức vô cùng. Ngài không thể bảo hộ toàn bộ bọn họ được, ngài đang muốn cứu giúp Hoàng Như Yên hay sao. Ta có thể giúp đỡ, chỉ cần ta nói bọn họ sẽ thả Hoàng Như Yên ra. Ta Thần Tử phượng hoàng nhất tộc, còn cha ta tộc trưởng, lời ta nói vô cùng có trọng lượng.” Miệng cầu xin nhưng thật ra Hoàng Tiên Vân đang uy hiếp Diệp Thiên.
Diệp Thiên chưa trả lời Lam Tiếu Tiếu đã cười lạnh xen vào : “Ha Ha cứu giúp, Như Yên bị như vậy hoàn toàn do ngươi ban tặng, cha mẹ nàng mất tích mười phần thì có chín phần do cha ngươi gây ra.” Lam Tiếu Tiếu có chút điên cuồng, đối với Hoàng Tiên Vân hắn hận không thể lột da róc xương, còn về chuyện cha mẹ vợ, Lam Tiếu Tiếu nghe Hoàng Như Yên nàng kể khá nhiều. Trong Phượng Hoàng Nhất tộc, không chỉ có mình Hoàng Như Yên nàng nghi ngờ về việc cha mẹ nàng mất tích do Hoàng Tiên Chân gây ra, còn có rất nhiều người đồng quan điểm với nàng. Đáng tiếc bọn họ không có chứng cớ về việc đó.
Lam Tiếu Tiếu trước đó đã khá tuyệt vọng, hắn vô pháp tìm ra cách cứu vợ mình, cho đến khi Diệp Thiên xuất hiện. Mang đến cho hắn hi vọng, hắn đánh cược một phen. Nếu thua hắn mất mạng, Như Anh sẽ không, nàng có một nửa huyết thống phượng tộc, bọn hắn sẽ không làm gì nàng. Trong tộc có rất nhiều trưởng bối mẹ nàng Hoàng Như Yên, hắn tin tưởng những người kia sẽ giúp đỡ nàng, về phần Diệp Thiên những người khác hắn chỉ có thể xin lỗi, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp bọn họ. Còn nếu cược thắng ba người nhà hắn sẽ đoàn tụ.
Điều quan trọng nhất hắn thấy ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh tự tin, tựa mọi việc trên thế gian đều trong lòng bàn tay hắn. Lam Tiếu Tiếu không cho rằng tu luyện tới cấp độ đại năng như Diệp Thiên là kẻ ngu ngốc. Nếu không có thứ để nắm chắc trong tay, Lam Tiếu Tiếu không tin Diệp Thiên sẽ dùng tính mạng mình và những người xung quanh để cứu giúp một người chưa bao giờ gặp mặt.
Hoàng Tiên Vân nghe xong Lam Tiếu Tiếu nói mà thẹn quá hoá giận. Nhưng hắn không phân bua gì thêm, hắn biết giờ có nói gì bọn Diệp Thiên cũng không thả hắn ra.
Rất nhanh đám Diệp Thiên đã bay tới phía cửa vào Phượng Hoàng nhất tộc, toàn bộ tán cây Ngô Đồng Cổ thụ bị kết giới bao phủ, muốn vào Phượng Hoàng Nhất Tộc chỉ có một lối vào duy nhất trước mặt bọn họ.
Ba người Mông Linh nhìn về phía tán cây mà thất thần, trên tán cây một toà thành không có tường vây quanh, bên trong từng toà cung điện tránh lệ thần bí, tựa tiên cảnh không thuộc về nhân gian. Còn những tán cây khác do quá xa xôi, ánh mắt ba nàng nhìn không rõ chỉ thấy lớp sương mù mờ mờ kèm theo nét huyền bí mộng ảo.
Đám Diệp Thiên tiến vào bên trong đã thấy hơn trăm tên thánh cảnh Phượng tộc đang đợi sẵn, trong đó có tộc trưởng phượng tộc Hoàng Tiên Chân.
Trăm tên phượng tộc cảnh giới thấp nhất thánh nhân hạ vị, mỗi tên thánh cảnh bên ngoài có thể khai tông lập phái làm tổ làm tông. Lúc này đã có hơn trăm tên Thánh cảnh xuất hiện, nội tình của Phượng Hoàng Nhất tộc cho dù Đế tông cũng vô pháp sánh vai. Phượng Hoảng Nhất tộc tồn tại ở Huyền Thiên đại lục từ thời thái cổ đến nay. Trải qua bao thăng trầm phượng tộc vẫn sừng sững trước thế gian. Tộc nhân phượng tộc chỉ hơn một vạn thành viên, trong đó có mấy trăm tên thánh cảnh chưa tính số lượng thánh giả ẩn dấu, ngủ đông, số lượng thánh cảnh nghiền ép các Đế tông, đối với lực lượng bọn họ một trong những thế lực đứng đầu Huyền Thiên Đại Lục.
Với phượng tộc bọn họ chỉ cần trưởng thành liền có Thiên Tượng cảnh thực lực, còn đột phá thánh cảnh hay không do thiên tư ngộ tính từng người. Cơ mà trước giờ Phượng Hoàng Nhất tộc vô cùng an phận thủ thường, rất ít có người xuất hiện tại các Vực khác, phần lớn chỉ hoạt động tại Đông Vực.
Hoàng Tiên Vân nhìn thấy cha mình lập tức vui vẻ, trước đó khi bị Diệp Thiên tát văng vào vách núi hắn đã truyền âm cầu cứu cho cha hắn.
Hoàng Tiên Chân lúc nhận được tin cầu cứu của con mình lập tức điều động thành viên trong Phượng tộc giải cứu con mình, hắn cảm ứng được vị trí Hoàng Tiên Vân, thấy con hắn dần dần di chuyển hướng về phía bản tộc. Hắn đã dàn quân chờ đợi kẻ thù tiến đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.