Tiếu Vĩnh Sinh cười toe toét mà nhìn về Diệp Thiên:
“Diệp Thiên Lão ca, ngài không thu ta làm đệ tử thì nhận ta làm người hầu cũng được.” Dáng vẻ chỉ của hắn chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi.
Diệp Thiên lúc này cũng phong ấn lực lượng lại như trước đó, khí thế của hắn không còn uy nghiêm đáng sợ mà trở lại vẻ lười nhác hằng ngày.
“Ta không cần người hầu, ta có việc lên đi trước.” Diệp Thiên cũng không muốn dây dưa với con hàng này. Nói xong liền xé rách hư không tiến về Tiên Liên tông.
Diệp Thiên đi mất chỉ còn lại Tiếu Vĩnh Sinh ở lại với nét mặt đầy tiếc nuối. Hắn còn chưa kịp ra bảy mươi hai chiêu tuyệt kỹ vuốt mông ngựa.
“A đúng rồi ta có thể tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên lão ca. Đến lúc đó Diệp Thiên lão ca thấy sự chân thành của ta mà cảm động, liền thu ta. Ha Ha.” Bộ mặt của Tiếu Vĩnh Sinh trở về vẻ đáng khinh bình thường.
Chưa đi được mấy dặm hắn sững người lại mà lẩm bẩm. “ Thế còn nhiệm vụ sư phụ đề ra thì sao, mà thôi quên đi. Cùng lắm thì bị sư phụ treo lên cây mà đánh. Cũng không phải lần một lần hai . Khi được đi theo Diệp Thiên lão ca treo sư phụ lên cây đánh lại là được . Hắc hắc.”
“Mà đi đâu tìm tung tích của Diệp Thiên lão ca đây, hay là tới Vạn Linh Bảo đi. Vạn Linh bảo mỗi lần khách đấu giá thành công đều sẽ lưu lại danh tính cùng địa chỉ của người mua, nhỡ đâu Diệp Thiên lão ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-phoi-nang/1646543/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.