Từ trong hư không hiện ra, Diệp thiên lơ lửng trên không bên dưới là một cánh rừng rộng không thấy biên giới.
Xoa xoa bụng Diệp Thiên cảm thấy có chút thèm lên muốn xuống khu rừng tìm một chút thịt rừng để thưởng thức. Vừa bay xuống một con thanh lân mãng to đến nỗi một người ôm không hết há chiếc liệng rộng với hai chiếc răng dài sắc nhọn như hai lưỡi kiếm, cùng nồng lặc mùi hôi thối lao đến như muốn nuốt sống Diệp Thiên.
“À thanh lân mãng à, chất thịt không sai.”
Thế là Thịt Thanh Lân mãng được Diệp Thiên treo trên than hồng mà nướng.
Rất nhanh thịt của thanh lân mãng nhanh vàng ươm thơm thức rất kích thích sự thèm ăn.
Hương thơm bay khắp nơi quanh đó, đang lúc Diệp Thiên cầm thịt lên ăn thì một người xuất hiện.
Đây là một ông lão râu tóc bạc phơ quần áo rách rát. Thấy Diệp Thiên đang chuẩn bị ăn thịt ông lão kia nhanh chóng chạy đến chỗ Diệp Thiên ngồi xuống.
“Tiểu huynh đệ có thể cho ta ăn với được không.”
Cơ mà chưa đợi Diệp Thiên Đồng ý ông lão đã lấy một đôi đũa ngọc từ trong mình ra gắp thịt ăn.
“Ngon quá, cảm tạ tiểu huynh đệ.”
Thấy vậy Diệp Thiên cũng không nói gì nữa dù gì Thanh Lân mãng cũng khá nhiều thịt đủ hai người ăn cả ngày cũng không hết được.
“Chậc chậc, thiếu cái gì đó.” Vừa ăn thịt ông lão vừa lẩm bẩm rồi sau đó lấy ra hai bình rượu để mình một bình còn đưa cho Diệp Thiên một bình.
“Cảm tạ.”
Diệp Thiên cầm lấy bình rượu cũng cảm tạ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-phoi-nang/1646511/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.