Chương trước
Chương sau
Nghe thấy tiếng nói của Tiểu Uyên, phá Thiên Lý Mộng Linh như giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ trưa vùng vẫy thoát ra vòng tay của Diệp Thiên.
Tiểu Uyên thấy Lý Mộng Linh trên người có vết máu liền chạy tới kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.
“Trời ơi tiểu thư ngài bị thương, máu vẫn còn chảy đây này.”
Nàng vừa khóc vừa mếu kiểm tra xử lý vết thương cho Lý Mộng Linh.
Diệp Thiên cũng ngồi dậy hỗ trợ Tiểu Uyên băng bó vết thương băng bó vết thương cho nàng.
“May mắn chỉ bị thương nhẹ, nếu bị huyết hổ cào trúng mạch máu thì rất nguy hiểm.”
Thấy Tiểu Uyên, Diệp Thiên hai người lo nắng như vậy Lý Mộng Linh trong lòng ấm áp rất nhiều, đặc biệt là Diệp Thiên liều mình cứu nàng khỏi hàm răng của huyết hổ.
Khi được nằm trong vòng tay của Diệp Thiên nàng biết Diệp Thiên đã là một người quan trọng không thể thay thế trong cuộc đời nàng.
Còn Lý Phá Thiên thấy Lí Mộng Linh chỉ bị vết thương nhỏ hai người Diệp Thiên với Tiểu Uyên đã xử lý liền chạy sang vuốt mông tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch đại gia không ngờ ngươi lợi lại như vậy.”
Tiểu bạch được Lý Phá Thiên vỗ mông ngựa cũng rung rung đùi đắc ý khều khều vỗ ngực như muốn bảo sau này theo Bạch gia ta sẽ bảo hộ ngươi.
Còn bên Tiểu Uyên với Lý Mộng Linh thì đang chất vấn Diệp Thiên, tại vì việc hắn làm cực kỳ nguy hiểm.
“Diệp Thiên ngươi muốn chết hay sao, nhỡ bị huyết hổ cào trúng thì làm sao.”
“Đúng vậy cô gia ngài biết vừa nãy nguy hiểm lắm hay không.”
Thấy Lý Mộng Linh tiểu Uyên hai người hợp tác cùng nhau chất vấn mình Diệp Thiên cũng cười đáp:
“Ngươi, tiểu Uyên thậm chí cả phá Thiên nếu gặp nguy hiểm ta cũng sẽ ra tay, các ngươi là thân nhân của ta.”
“Đặc biệt là ngươi, Lý Mộng Linh, ngươi là vợ ta, ta cứu nương tử của thì có gì sai.”
“Lần sau nếu còn tái diễn ta vẫn làm vậy.”
Thấy Diệp Thiên nói vậy Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đều cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Nương tử ngươi mới vận động lại bị thương, để ta dìu nương tử qua kia nghỉ ngơi.”
“Không cần ta còn đi được, Tiểu Uyên ngươi kiểm tra xem Diệp Thiên có bị thương ở đâu hay không.”
Nói xong Mộng Linh liền bước ra một gốc cổ thụ ngồi nghỉ.
“Cô gia để ta xem người có vết thương nào không.”
Tiểu Uyên ngó nghiêng quanh Diệp Thiên, thậm trí muốn vạch áo Diệp Thiên ra xem hắn có bị thương hay không.
Thấy Tiểu Uyên nhiệt tình quá mức như vậy Diệp thiên đành giữ tay nàng lại.
“Ta không bị thương.”
“À mà cô gia ta là thân nhân của ngươi, là muội muội hay là gì khác.”
Tiểu Uyên cười gian nhìn Diệp Thiên.
“Là tiểu nương tử, được chưa.”
“Hắc hắc, Cô gia nhớ lời mình nói đấy nhé.”
Tiểu Uyên đỏ mặt chạy sang xem thi thể huyết hổ.
Thấy thi thể nó nằm sừng sững như một tảng núi, không còn chút sinh mệnh nào nhưng vẫn làm người ta sợ hãi thán phục.
“Không ngờ tiểu Bạch lợi hại như vậy, dáng người thấp bé béo lùn tứ chi ngắn cũn lại có thể giết Huyết hổ.”
Tiểu Uyên cũng thán phục than vãn, và quyết tâm về nhà cho thêm tiểu Bạch ít cá khô ăn vặt.
“Thi thể xử lý sao đây cô gia.”
“Lấy da, móng vuốt, hàm răng của nó.”
Thi thể bị Diệp Thiên, Tiểu Uyên hai người nhanh chóng sử lý xong, còn phần nào ra phần lấy.
“Tiếc là xương cốt nó quá lớn không mang về được.”
“Uhm, có chút đáng tiếc, tý nói Mộng Linh hỗ trợ gõ nát xương cốt ra lấy tuỷ cốt của nó, Huyết hổ có chút huyết thống của thú vương tuỷ cốt nó là thứ tốt.
Nghỉ ngơi xong Lý Mộng linh cũng ra hỗ trợ hai người, từng quyền từng quyền đỏ rực như bàn ủi đánh vào sương cốt của huyết hổ, xương cốt nó vỡ nát, không còn cứng rắn như lúc còn sống. Từng giọt vàng óng từ trong xương cốt nó chảy ra Diệp Thiên nhanh chóng thu lấy.
Rất nhanh mọi việc đã làm xong, Diệp Thiên đốt lửa nướng thịt, nấu tuỷ cốt, nơi đây là địa bàn của cấp bốn hung thú, dù là máu tanh cỡ nào các hung thú khác cũng không dám tới lên an toàn cực kỳ.
Thức ăn được Diệp Thiên nấu xong,để tiểu Uyên ra gọi mọi người tới.
Hai con hàng Lý Phá Quân với Tiểu Bạch đang trầm mê về vương quốc mèo, bàn mỗi ngày cung phụng bao nhiêu cá khô cho mèo đại vương.
Thấy được gọi ăn cơm mọi người nhao nhao tiến tới, thịt nướng thơm nức mũi, kèm theo một nồi vàng rực canh tuỷ cốt linh dược cả đám đều thấy đói bụng.
Khi ăn con hàng Tiểu Bạch là ăn nhiều nhất, Lý Phá Thiên, tiểu Uyên vì sự tích anh hùng của tiểu Bạch tới tấp đưa đồ ăn trong đó. Tiểu Bạch ai đến cũng không từ chối ăn nhiệt tình, phần lớn thức ăn vào miệng củ nó.
Ăn xong đám người Lý Mộng Linh, tiểu Uyên, phá Thiên đều phải đi tu luyện, tuỷ cốt là nơi chứa đựng tinh hoa của Huyết hổ lên khi ăn xong bụng từng người đều nóng rực, phải tu luyện giải toả.
Quyền kiếm đao vang lên ầm ầm, từng người đều như lực lượng vô tận không biết mệt.
Luyện xong Lý Mộng linh luyện huyết sơ kỳ đã ổn định, không còn là mới lên cấp như trước. Tiểu uyên cũng vậy nàng đã ổn định luyện cốt sơ kỳ.
Còn Lý Phá Thiên thì đột phá luyện nhục đại thành.
Mọi người nghỉ ngơi rồi đi tới hang ổ của huyết hổ, là cấp bốn hung thú, trí tuệ không thua kém nhân loại lên hang ổ của nó sẽ không thiếu đồ tốt.
Đi đường Lý Mộng Linh thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Thiên, nàng không ngốc, thấy tốc độ thường thường của Diệp Thiên có thể tính toán đúng thời điểm cứu nàng tránh khỏi miệng của huyết hổ không phải người bình thường có thế làm được, rồi còn thực lực ít nhất là cấp thú vương của Tiểu bạch tại sao lại đi theo Diệp thiên, từ khi vào thiên sơn Diệp Thiên chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi hồi hộp hay lo lắng gì cả. Con người này rất nhiều bí mật, nàng không hỏi mà chờ đợi một ngày nào đó hắn kể với nàng, hoặc là nàng tự phá giải những bí ẩn đó. Nghĩ đến có chút kích thích hưng phấn đôi môi đỏ của nàng tự dưng nở một nụ cười.
Thấy Mộng Linh nhìn mình cười Diệp Thiên cũng mỉm cười đáp lại đối với nàng.
“Mỹ nữ ngươi bị vẻ anh tuấn của ta mê đảo hay sao, đáng tiếc là ta đã có nương tử xinh đẹp như hoa rồi, ngươi không có cơ hội.”
“Cút.”
Thấy Diệp Thiên vô sỉ như vậy nàng bị hắn chọc tức cưới, trước một câu nương tử hai câu nương tử của Diệp Thiên nàng nghe thấy bình thường không cảm xúc, nhưng giờ lại cảm thấy có chút ngọt.
Hang ổ của huyết hổ tìm khá dễ ràng, bên trong không có mấy thứ đáng giá, ngoài trừ đống xương ra thì có một ít đao kiếm, áo giáp nhân loại bị huyết hổ cất giữ.
Đám Diệp Thiên lục lọi xem có chút đồ tốt nào không thì nghe Tiểu uyên hô lên.
“Cô gia tiểu thư ra đây xem này.”
Đi ra thấy Tiểu Uyên chỉ vào một cây linh dược màu huyết sắc, cao nửa người, trên cây từng trái nho nhỏ màu đỏ rực lung linh đẹp đẽ nhìn như làm bằng huyết ngọc.
“Đây là huyết nguyệt quả, đã thành thục, thảo nào Huyết hổ khi thấy chúng ta vào địa địa bàn của nó tỏ ra nôn nóng tấn công chúng ta.”
Huyết nguyệt quả là vương cấp linh dược, có thể thay máu hoàn huyết, nâng cao tư chất người dùng. Nếu huyết hổ dùng toàn bộ số huyết nguyện quả này thì chỉ bằng một tia huyết mạch nó cũng có thể leo lên cấp thú vương.
Nếu huyết nguyệt quả lộ ra ngoài đừng nói là phong sơn thành, dù là nam hạ vương triều sợ cũng sôi trào lên, các lão tổ linh hải cảnh đi cũng ra tranh đoạt.
Trên cây có bảy trái màu đỏ rực thỉnh thoảng còn phát ra tia sáng, Diệp Thiên hái chia cho mỗi người một quả, còn dư lại hai quả thì đưa cho Lý Mộng Linh.
“Mang về đưa cho bá phụ bá mẫu, có huyết nguyệt quả hai người cũng có thể đột phá luyện tạng cảnh.”
Lý mộng mỉm cười gập đầu.
“Chúng ta trở về nhà đi, lịch duyệt như vậy là được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.