Tuy rằng phế vật nhỏ thoạt nhìn cũng không cần dỗ.
+
Nhưng Thẩm Cố Bắc nói vẫn giữ lời, dẫn hắn đi các danh lam thắng cảnh để ngắm lá phong đỏ khắp núi đồi.
Bản chất Trịnh An Nam là người thích hoạt động hơn ngồi một chỗ, rất khó để hắn bình tĩnh ngồi im nhìn ngắm phong cảnh. Nhưng lần này lại cực kỳ ngoan ngoãn, cùng Thẩm Cố Bắc đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ mà không có nửa chữ oán giận nào.
Cuối cùng cả hai cũng đến được gốc cây phong lớn nhất. Lá trên ngọn cây đỏ như lửa, một cơn gió mùa thu thổi qua, lá trên cành rơi xuống xào xạc.
Thẩm Cố Bắc tiếp được một lá, đưa cho Trịnh An Nam.
"Hửm?" Trịnh An Nam ngoan ngoãn cầm lấy, ánh mắt đen láy để lộ ra một tia nghi hoặc.
"Trước kia..."
Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, xuyên qua kẽ lá nhìn lên bầu trời trong xanh.
"Ở thành phố em sống có một rừng phong rất đẹp, trong rừng còn có miếu Nguyệt Lão. Mỗi mùa thu, mọi người đều đến rừng lá phong để đi chơi thu, mang về những chiếc lá phong buộc bằng chỉ đỏ, nói rằng làm như vậy liền sẽ có được lương duyên."
"Khi đó em không tin vào số mệnh, chưa lần nào đi qua. Kết quả, cứ cuối mỗi mùa thu, em đều nhận được rất nhiều lá phong được buộc bằng chỉ đ."
"Hửm?" Trịnh An Nam đầy đầu mờ mịt, không nghe hiểu.
Thành phố trước kia Thẩm Cố Bắc sinh sống không phải ở trấn Khánh Lê sao?
Từ nhỏ đến lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-ngu-ngoc-cung-muon-yeu-duong/3328775/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.