Tháng 11, nhiệt ở ở trấn Khánh Lê giảm mạnh, người lớn và trẻ em đều phải mặc một lớp giày để chống lạnh.
Thể chất Thẩm Cố Bắc suy yếu, so với người bình thường càng thêm sợ lạnh.
Cho dù đã sớm bọc mình thành một cục nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản gió lạnh chui vào, thê thảm bị cảm.
Cảm mạo dẫn tới cậu liên tục mơ màng buồn ngủ, trạng thái của cậu kém đến nỗi mắt thường có thể nhìn ra được.
Tham gia cuộc thi toàn tỉnh, cậu cơ bản chỉ thanh tỉnh được một nửa, một nửa mơ hồ. Miễn cưỡng cưỡng hoàn thành bài thi, lại không thể phát huy thực lực nguyên bản, thành tích ngang hàng với lần trước, thứ tư toàn khối.
Ngô Diệu quan tâm đến sức khỏe cậu,cuộc thi mới vừa kết thúc, liền cho Thẩm Cố Bắc nghỉ hai ngày, dặn dò cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Các tiểu đệ của Trịnh An Nam, nghe nói ông chủ Thẩm sinh bệnh, sau khi tan học sôi nổi tới thăm.
“Ông chủ Thẩm, cậu thật thảm nha!” Tần Miễn vọt vào phòng phách nơi Thẩm Cố Bắc đang nghỉ, những cảm xúc ấp ủ đã lâu sắp bùng nổ.
Ba giây sau, hắn đột nhiên không nói nên lời khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Cố Bắc.
“Thảm chỗ nào?” Thẩm Cố Bắc khoác lại áo khoác,trên chân đắp một cái thảm dày, ngồi xếp bằng ở trên sô pha.
Trong phòng phi thường ấm áp, trong tầm tay cậu bày các loại đồ ăn vặt cùng đồ uống, hộp đồ ăn còn đang đựng canh gà, mùi thơm khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-ngu-ngoc-cung-muon-yeu-duong/3328753/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.