“Cậu là……?” Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập mê mang.
Bởi vì cả ngày trầm mê trong học tập, cậu rất ít khi giao lưu với các bạn học khác, căn bản không nhớ kỹ tên của bọn họ, ngay cả trong lớp có tất cả bao nhiêu bạn học cậu cũng không rõ lắm.
Nghe cậu hỏi như vậy, nữ sinh như chịu phải đả kích, chỉ chỉ chỗ ngồi phía trước, xấu hổ giải thích, “Tớ là Triệu Doanh, ngồi ở hàng phía trước.”
“À, xin lỗi.” Thẩm Cố Bắc hỏi, “Tìm tôi có việc gì sao?”
“Xem như là có đi.” Triệu Doanh kéo kéo góc áo, lại vuốt vuốt tóc, mới lấy hết can đảm mở miệng, “Hôm nay sau khi tan học cậu có rảnh không?”
“Cậu ấy không rảnh.” Trịnh An Nam xụ mặt, lạnh giọng trả lời, “Tôi bị bệnh, cậu ấy muốn chăm sóc tôi!”
Thân là đại ca của trung học Khánh Lê, Trịnh An Nam phát giận cực kì có lực uy hiếp, hù Triệu Doanh không dám tiếp tục nói chuyện.
“Đầu óc có bệnh không cần chăm sóc, cậu yên tĩnh chút đi.” Thẩm Cố Bắc nhẹ giọng thì thầm, ổn định tên ngốc trước rồi quay đầu hỏi Triệu Doanh có chuyện gì.
Triệu Doanh lấy hết can đảm mở miệng, “Cái kia, tớ muốn đến nhà cậu, có được không?”
“Không…” Trịnh An Nam muốn thay cậu từ chối nhưng lại bị bạn ngồi cùng bàn trừng mắt một cái, đành phải miễn cưỡng im miệng lại.
Tức giận, Nam Nam ủy khuất quá.
Thẩm Cố Bắc: “Cậu cho tôi biết lí do đi.”
“Là cái này,” Triệu Doanh vén tóc ở thái dương lên, mặt đỏ hồng giải thích, “Sắp đến sinh nhật mẹ của tớ, tớ muốn tặng cho mẹ một bộ đồ mới nhưng tiền trong tay không có nhiều, cho nên tớ muốn lấy vải sẵn có của mình đưa cho gì Phương để gì làm giúp tớ một bộ đồ mới.”
“Vậy à.” Thẩm Cố Bắc nghe xong thỉnh cầu của cô, hơi trầm ngâm.
Trước khi Phương Uyển gả vào Thẩm gia, bà là một thợ may nổi tiếng. Gian hàng may vá của bà làm ăn rất phát đạt, tay nghề luôn được mọi người khen ngợi.
Tuy nhiên chồng ngoài ý muốn gặp nạn, Phương Uyển trở thành trụ cột của gia đình. Hàng ngày đều phải chăn nuôi, trồng trọt, làm rất nhiều việc nặng, đôi tay đã sớm không sinh hoạt bằng lúc trước.
Thời gian trôi qua,Thẩm Cố Bắc cũng thiếu chút nữa đã quên mẹ ruột của mình còn có những kĩ năng này.
“Về chuyện này thì tôi phải về nhà thương lượng với mẹ đã, hôm nay chưa thể trả lời cậu được.” Thẩm Cố Bắc trong lòng có chủ ý, nói Triệu Doanh chờ tin tức của cậu.
Thẩm Cố Bắc quay đầu, liền nhìn thấy đối thượng ngồi cùng bàn của mình đang oán giận, đáng thương vô cùng nhưng lại không dám tùy tiện phát giận.
“Cậu tức giận cái gì?” Thẩm Cố Bắc nhíu mày.
“Tôi không có tức giận!” Người nào đó trên mặt viết rõ chữ ‘ tui rất tức giận ’, mạnh miệng phản bác.
“Ngoan, đừng quậy.” Thẩm Cố Bắc xoa xoa tóc của Nam Nam, dỗ dành không có chút thành ý nào, “Tôi còn yêu cậu nha.”
Thẩm Cố Bắc lúc nói cũng không nghĩ nhiều, căn bản là nửa đùa nửa thật an ủi.
Nhưng mà, thiếu niên ngây thơ Trịnh An Nam trong 17 năm trong cuộc đời, chưa từng nghe qua một câu nói vui đùa ‘’quá mức” như vậy. Pháo hoa trong đầu như nổ tung lên, tư duy đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn tiếng nói của thiếu niên cứ lặp đi lặp lại.
—— tôi còn yêu cậu nha.
Thẩm Cố Bắc chính miệng nói yêu, cậu có ý gì?
Muốn hẹn hò với mình hả?
Còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu, này tính là yêu sớm đi?
Thôii mặc kệ nó!
Trịnh An Nam hớn hở nghĩ, chính mình đã làm rất nhiều chuyện trái với nội quy trường học, nhiều thêm một cái yêu sớm cũng chẳng sao.
“Tôi, tôi cũng…” Bạn học Trịnh An Nam cọ tới cọ lui, lồng ngực như có con nai con nhảy nhót, lấy hết can đảm đáp lại bạn cùng bàn.
“Cậu thế nào?” Thẩm Cố Bắc đã dọn sách vở vào cặp sách, không thể hiểu được liếc mắt đến tên ngốc kia, “Lắp bắp, di chứng cảm mạo hả?”
“Không có!”
“Ồ, vậy đi thôi.” Thẩm Cố Bắc phân phó, “Lát nữa đến tiệm gạo mua thêm, cậu ăn quá nhiều.”
“Nào có? về sau tôi sẽ ăn ít đi một chút.”
“Không cần đâu, thời kì dậy thì ăn điều độ có lợi cho sức khỏe.”
“Vậy cậu muốn tôi như thế nào?”
“Mua thêm gạo.”
“Được nhaa ~”
Phế vật nhot hay cọ cơm đến tiệm mua gạo, Thẩm Cố Bắc đi về nhà trước, từ lu múc ra nửa bồn nước, lấy ra gạo phải dùng để nấu cơm chiều cùng với rau dưa và trứng gà.
Sau khi sửa sạch sẽ rau canh, Thẩm Cố Bắc lấy ra một cái bát chuẩn bị đánh trứng gà, liền nghe được tiếng mở cửa kẽo kẹt.
Cậu cho rằng Trịnh An Nam đã mua gạo trở về, liền tiếp tục ở lại phòng bếp kiên nhẫn chờ đợi.
Kết quả, không chờ đực bạn ngồi cùng bàn đưa gạo tiến vào mà lại nghe được giọng khàn khàn như vịt đực oán giận, “Mẹ, nhà bọn họ thật âm u, ma đảng.”
—— ai vậy?
Thẩm Cố Bắc thời còn trẻ đã từng nghe qua thanh âm khó nghe như này, nhưng cậu cũng đã sớm quên đi rồi.
“Đúng vậy, mẹ đã bảo con đừng đi theo đến đây rồi.” m thanh khắc nghiệt của bác gái vang lên, vô cùng chanh chua nói, “Đen đủi.”
Thẩm Cố Bắc rốt cuộc cũng nhớ ra được, cái giọng như vịt đực vừa rồi là của thằng con trai của bác gái, em họ của mình – Thẩm Bằng.
Bác trai cùng bác gái đã kết hôn nhiều năm, chỉ sinh một đưa con trai bảo bối được cưng chiều vô cùng. Chỉ cần Thẩm Bằng mở miệng, cho dù muốn hái sao vớt trăng, chỉ cần có thể làm thì hai vợ chồng sẽ nghĩ cách để thỏa mãn.
Nói về tuổi thì Thẩm Bằng chỉ kém Thẩm Cố Bắc ba tháng, nhưng lại đi học chậm mất một năm.
Vì thế, bái gái luôn dùng thành tích của Thẩm Bằng để dẫm lên Thẩm Cố Bắc.
Lúc mới học tiểu học, Thẩm Cố Bắc thi ngữ văn được 90 điểm. Bác ta lấy thành tích mầm non của Thẩm Bằng lúc thi được 95 điểm, âm dương quái khí trào phúng Thẩm Cố Bắc đầu óc ngu dốt.Thẩm Cố Bắc tức giận lại càng hăng hái đọc sách, sau lại mỗi lần thi cử đều tranh thủ lấy điểm tuyệt đối.
Từ lúc lên cấp ba trở về sau, thành tích của Thẩm Cố Bắc rõ ràng tụt xuống. Bác ta càng thêm dào dạt đắc ý, bắt được cơ hội liền khoe ra thành tích của con trai ưu tú cỡ nào, châm chọc Thẩm Cố Bắc về sau chỉ xứng làm công cho con trai nhà mình.
Nếu là trước kia, Thẩm Cố Bắc đã sớm hờn dỗi, thậm chí trốn vào phòng trộm rớt nước mắt.
Hiện giờ ——
“Thật ồn ào” Thẩm Cố Bắc dùng ngón tay che lại lỗ tai, cảm thấy âm thanh của hai người bọn họ như âm thanh của ruồi bọ vậy.
Thẩm Bằng tự tiện xông vào phòng ngủ kiểm tra hai vòng rồi chạy ra mách, “Mẹ, nhà bọn họ không ai.”
“Cửa mở mà, sao lại không có ai?” Bác gái lập tức đoán ra phòng bếp có người, ôm cách tay đi sang hướng kia, ngôn hành cử chỉ tràn ngập cảm giác ưu việt, “Xuất hiện đi, mấy người tránh được hòa thượng nhưng trốn không được miếu.”
“Trốn cái gì?” Thẩm Cố Bắc vén rèn ở phòng bếp lên, mặt vô biểu tình đi ra, giằng co cùng mẹ con bọn họ.
Bác gái thấy là cậu, biểu tình đọng lại vài giây, thăm dò nhìn phòng bếp một cái, xác định bên trong không có người thứ hai.
“Mẹ mày đâu?” Thẩm thẩm hỏi.
“Có chuyện gì thì nói với tôi là được rồi.”
“Nói với mày cái gì chứ? Một thằng nhóc con sao làm chủ được?”
Thẩm Cố Bắc khó nén được tức giận, “Dựa theo quan niệm của bà, mẹ tôi cũng là một đàn bà, cũng không làm chủ được.”
“Ôi chao, để xem hai mẹ con mày có thể làm gì được.” Bác gái trợn mắt nói, “Chờ mẹ mày trở về, nhớ nói cho cô ta biết rằng tao muốn thu hồi căn nhà này. Bằng Bằng nhà tao đến tuổi rồi, tao cũng nhờ người làm mai cho nó, tính toán sửa sang lại căn nhà này lại cho nó cưới vợ.”
Thẩm Bằng cười ngây ngô hai tiếng, rất giống một tên ngốc.
Làm mai?
Cưới vợ?
Thẩm Cố Bắc liếc mắt sang Thẩm Bằng, một tên béo tốt mập mạp, các phương diện chưa kịp khai hóa như đức trí thể mỹ lao, bày tỏ một chút đồng tình.
Bác gái chú ý tới anh mắt của Thẩm Cố Bắc, cho rằng cậu hâm mộ con trai nhà mình, vô cùng đắc ý, “Tao biết mày hâm mộ Bằng Bằng nhà tao được lấy vợ sớm. Nhưng mà nhà mày không có nhà tân hôn, con gái người ta không chịu lấy mày biết làm sao bây giờ?”
“À, cái khác chưa đề cập tới nhưng mà nhà thì tôi có.” Thẩm Cố Bắc hắng giọng, thong thả ung dung mà nhắc nhở, “Bác gái, cái mảnh đất xây nhà kia của bà chính là của bố tôi.”
Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, “Nói bậy cái gì đấy? Ai nói với mày!”
“Sổ hộ có ghi địa chỉ, trong thôn cũng lập hồ sơ.”
“Thế thì thế nào?” Bà ta mạnh miệng cãi lại “Đó là Thẩm gia mà! Em trai tao đã chết, hai mẹ con các người không có quan hệ gì với Thẩm gia hết!”
“Nói như vậy, bản thân bà cũng không phải họ Thẩm.” Thẩm Cố Bắc nhìn người đàn bà mù luật rồi tỏ vẻ thương hại, nói có sách mách có chứng phổ cập khoa học, “Dựa theo quy định phân phối di sản, mẹ tôi và tôi mới có quyền thừa kế. Các người chiếm lấy khoản bồi thường của bố tôi, lại tự tiện động đến ruộng đất, đã cấu thành hành vi phạm tội. Tôi khuyển các người sớm tìm luật sư đi, biết đâu có thể tránh được cảnh ngồi tù.”
“Thằng chó này, đừng có bắt nạt mẹ tao!” Thẩm Bằng kỳ thật không thể hiểu được những điều anh họ nói, thấy mẹ đột nhiên tức giận liền lấy thân hình mập mạp của mình nhào qua.
Trước khi bố mất, Thẩm Cố Bắc thường xuyên chơi với em họ.
Tính tình của mẹ ôn hòa, nói cậu phải nhường em cho nên Thẩm Cố Bắc không ít lần bị bắt nạt.
Dần dà, Thẩm Bằng liền cho rằng Thẩm Cố Bắc sợ cậu ta, tùy ý để hắn đánh đập, mắng mỏ, hướng nắm đấm về phía cậu.
Thẩm Cố Bắc linh hoạt tránh đi, nghiêng người lui qua một bên. Thẩm Bằng thân thể quá mập mạp, theo quán tính nhào thẳng về phía phòng bếp, cánh tay đụng thật mạnh vào kệ. Cậu ta tức muốn hộc máu, bò dậy nhằm về phía Thẩm Cố Bắc.
Bác gái thấy hai anh em đánh nhau cũng không hề có ý khuyên can, còn mắng Thẩm Cố Bắc không biết tốt xấu, dám làm con trai bảo bối của bà ta bị đau.
Trong quá trình né tránh, hiệu quả của việc luyện tập thường ngày của Thẩm Cố Bắc đã hiện rõ, Thẩm Bằng bất tài chỉ có thể thở hồng hộc rồi tức giận.
Cậu thấy anh họ chạy ra cửa lập tức đuổi theo. Kết quả Thẩm Cố Bắc linh hoạt né ra, sau lưng đột nhiên xuất hiện một thiếu niên cao gầy.
“Má nóa!” Trịnh An Nam khiêng gạo, vừa mới bước vào cửa liền đụng vào đống thịt mỡ vững chắc.
Đầu óc hắn còn chưa phản ứng kịp nhưng thân thể sớm đã hình thành phản xạ có điều kiện. Trong nháy mắt, đồ tham ăn theo bản năng bảo vệ bì gạo, nhấc chân đá qua, đá vào bụng của Thẩm Bằng.
“A!” Thẩm Bằng thống khổ mà kêu rên một tiếng, trọng tâm đổ về phía sau, mông bệt xuống đất,ôm bụng mà lăn lộn.
“Bằng Bằng, con không sao chứ?” Bác gái chạy đến bên người Thẩm Bằng, đau lòng mà trách cứ hai người, “Hai người chúng mày cùng nhau bắt nạt con tao, có biết xấu hổ không vậy?!”
“Hả?” Trịnh An Nam cau mày, liếc mắt sang Thẩm Bằng, “Mày lớp mấy?”
Thẩm Cố Bắc trả lời thay, “11.”
“Được, ngày mai tao kêu đám đàn em lớp 11 của cao gặp mày một lần thì đánh một lần.” Trịnh An Nam nhướng mày, ngạo mạn mà nhìn xuống bà bác, “Bác gái, học một chút đi, đây mới là cùng nhau bắt nạt.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: Hôm nay tui thật đẹp trai! Bắc Bắc khẳng định sẽ càng yêu tui!
Bắc Bắc: Trung nhị *quá …
*Chuunibyou(中二病) là một từ lóng phát sinh trong tiếng Nhật rất phổ biến trên internet. Nó là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.
Tại Việt Nam mọi người thường gọi là “trung nhị” hay “hội chứng tuổi teen” , “hội chứng tuổi dậy thì” .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]