Chương trước
Chương sau
Cuộc thi kết thúc, giáo viên tiếng Anh mang theo hơi áy náy gọi Thẩm Cố Bắc lại.

"Ngại quá, làm cậu bị cô Lưu mắng."

"Không sao." Thẩm Cố Bắc lấy sách tiếng Anh về, nhàn nhạt tung ra ba chữ, " Em quen rồi."

"Ha ha ha. Nghe thật thảm." Giáo viên tiếng Anh bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc đối với cậu, cô sờ sờ túi, lấy ra cái di động BB đưa cho Thẩm Cố Bắc, "Cái này tuy rằng có chút cũ, nhưng mà nó vẫn dùng khá tốt. Tôi không dùng đến đâu, cậu cầm lấy đi."

"...... Cảm ơn." Thẩm Cố Bắc nhận lấy di động BB, phản ứng đầu tiên của cậu chính là coi nó như một món đồ cổ.

Cậu trở lại phòng học, các bạn học cơ bản đã ai về nhà nấy, chỉ còn mỗi Trịnh An Nam còn lười biếng nằm bò trên bàn, giống như một con cá mặn mất đi mơ ước cá nhân.

"Bạn học Trịnh An Nam," Thẩm Cố Bắc đi đến bên cạnh hắn, xoa xoa cái đầu tóc mềm mại, " Cậu còn chưa trở về nhà là chờ tôi sao?"

"Ai chờ cậu chứ!" Trịnh An Nam gạt tay Thẩm Cố Bắc, lớn tiếng phản bác, "Tôi chỉ là ngủ quên thôi!"

" Cậu ngủ mở mắt hả?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

" Thì ra cậu là Trương Phi*, xin lỗi ha."

*Trương Phi (chữ Hán: 張飛, bính âm: Zhāng Fēi; 163-221),tự Ích Đức (益德),Tam quốc diễn nghĩa ghi là Dực Đức (翼德),là danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Trương Phi nổi tiếng với khả năng ngủ mở mắt trừng trừng như đang thức

Trương Phi là ai?

Phạm vi hiểu biết phế vật nhỏ có chút hẹp, việc tìm kiến Trương Phi trong kí ức không hề có kết quả. Hắn hàm hồ mà cho qua, còn hỏi thêm đêm nay có tăng ca hay không.

"Không cần." Thẩm Cố Bắc trả lời, "Hộp giấy đủ nhiều rồi, nếu còn làm tiếp thì tôi dùng không hết."

"Ồ..." Trịnh An Nam kéo dài tiếng, giọng điệu rõ ràng có chút thất vọng.

"Nhưng mà," Thẩm Cố Bắc xoa lỗ tai hắn, " Nếu cậu biểu hiện tốt một chút, tôi có thể mời cậu tới nhà tôi ăn cơm."

"Ai hiếm lạ chứ!" Trịnh An Nam mạnh miệng nói nhưng tay hắn lại nhanh chóng thu thập sách vở, gấp không chờ nổi muốn cùng Thẩm Cố Bắc về nhà.

Cách nhà chỉ còn hơn mười mét, hai người nghe thấy tiếng cãi nhau.

Thẩm Cố Bắc theo thanh âm đi qua xem thì thấy bác gái đứng chống nạnh, vô cùng đanh đá mà chửi đổng.

Bên cạnh là Phương Uyển ngã ngồi trên mặt đất, sọt đồ ăn cùng quần áo rơi xuống đầy đất.

Bà cúi đầu dùng sức xoa ấn mắt cá chân, cổ chân sưng đỏ lên một mảnh.

"Đừng có giả bộ!" Bà ta gân cổ lên ồn ào, "Tôi biết trong tay cô có tiền, mau đưa cho tôi."

Phương Uyển nhẫn nại cùng bà ta nói đạo lý, " Chị dâu, lúc ấy Bắc Bắc bệnh nặng, tôi chỉ mượn chị 50 tệ, đã sớm trả rồi."

"Cô nói mượn 50 thì chỉ 50? Ai có thể làm chứng?" Bác gái ngang ngược vô lý phát huy đến mức tận cùng, một mực chắc chắn tiền chưa trả hết, còn đem đề tài dẫn tới căn nhà hiện tại, " Hiện tại cô còn ở nhà của tôi, chủ nhà là chồng tôi, ít nhiều gì cũng phải trả tiền thuê nhà chứ nhỉ?"

Phương Uyển tức giận đến hốc mắt phiếm hồng, thân thể hơi hơi phát run, cường chống muốn đứng lên cùng bà ta lý luận.

Sau lưng duỗi lại một đôi tay, vững vàng đỡ lấy cơ thể Phương Uyển.

Thẩm Cố Bắc vội vàng chạy tới, đỡ lấy mẹ, ánh mắt thẳng lặng nhìn về phía người đàn bà đang khóc lóc, la lối om sòm.

"Tiền thuê nhà chúng tôi có thể trả, nhưng mà chuyện trước kia......" Thẩm Cố Bắc hơi hơi nheo mắt, lạnh giọng chất vấn, "Xin hỏi, nhà các người khi nào trả lại cho chúng tôi khoản bồi thường của bố tôi vậy?"

"Khoản bồi thường cái gì cơ?" Bà ta chột dạ, bắt đầu giả ngây giả dại, "Căn bản không có chuyện đó, đừng nghe mẹ mày nói hươu nói vượn."

Thẩm Cố Bắc lười nghe bà ta chối, thong thả ung dung nhắc nhở, "Tám năm trước, bà cùng bác tôi cùng nhau ngồi xe lửa đến Thượng Hải, nói chuyện bồi thường bố tôi bị tai nạn ngoài ý muốn..."

"Một thằng nhóc như mày thì đừng nói lung tung!" Bác gái cuống quít đánh gãy lời cậu, "Tám năm trước mày mới vài tuổi? Sao biết được mấy chuyện này chứ?"

"Bà cứ việc phủ nhận đi." Thẩm Cố Bắc gợi lên khóe môi, cười như không cười, từ trong túi lấy ra di động BB, "Tôi đã liên hệ được nhà thầu trước kia ở Thượng Hải, đến lúc thưa kiện, hy vọng bà còn có thể tiếp tục mạnh miệng."

"Thưa kiện cái gì chứ, không liên quan đến tôi!" Bác gái nhìn thấy di động BB, cho rằng cậu thật sự liên hệ với nhà thầu, sợ tới mức lập tức chạy về nhà.



Phương Uyển bên cạnh nghe được đặc biệt khó hiểu, "Thành phố Phượng Hải gì cơ, còn khoản bồi thường? Bắc Bắc, từ nơi nào con biết được chuyện đó vậy?"

Thẩm Cố Bắc hiền hòa trả lời, "Không biết, con nói bậy, dọa bà ta chút."

"Ầy, cậu lấy từ đâu ra cái di động BB này thế?" Trịnh An Nam từ phía sau đi lại hỏi.

Thẩm Cố Bắc đúng sự thật trả lời, "Giáo viên tiếng Anh đưa cho."

"Vô duyên vô cớ, cô ấy cho cậu làm gì?" Trịnh An Nam nhăn mày, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Phương Uyển chú ý tới Trịnh An Nam, lập tức nhận ra hắn là thiếu niên đi ra từ nhà mình vào buổi tối hôm đó, liền nhu hòa chào hỏi, " Chào cháu."

"Cháu chào dì ạ!" Trịnh An Nam thế nhưng có chút khẩn trương, lắp bắp giới thiệu tên mình.

"Mau vào nhà đi, dì làm cơm chiều cho."

"Được ạ!" Trịnh An Nam vui sướng đáp lại.

"Mẹ, mắt cá chân của mẹ sưng lên rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi." Thẩm Cố Bắc dìu Phương Uyển trở lại phòng, chủ động ôm lấy nhiệm vụ nấu cơm.

Trịnh An Nam vốn muốn đi theo vào nhưng nhãn lực trì độn của hắn đã phát huy tác dụng, hắn đem rau dưa cùng quần áo vương vãi nhặt lên hết.

Phương Uyển đau lòng con trai, lo cậu mệt, muốn đứng dậy nấu cơm nhưng lại bị Thẩm Cố Bắc ấn trở về.

" Chân mẹ sưng lên rất nghiêm trọng, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì vẫn nên đi bệnh viện."

"Chỉ là sưng lên một chút thôi, không cần đi bệnh viện." Phương Uyển nghĩ đi bệnh viện sẽ tốn tiền, lập tức nghe theo lời cậu ngồi lại, trơ mắt nhìn con trai cùng đứa bạn cậu mang về bận trước bận sau.

Thẩm Cố Bắc: " Cho dù bây giờ mẹ không đi bệnh viện thì hay ngày sau vẫn phải đi."

"Đang yên đang lành thì đi bệnh viện làm gì? Chỗ đó tốn nhiều tiền lắm." Phương Uyển thuận miệng oán giận nói, "Tháng trước mẹ chỉ ho khan một chút thôi mà lão Ngụy bắt mẹ phải đến bệnh viện. Rõ ràng chỉ là chút bệnh vặt mà cái bác sĩ đó một hai phải bắt mẹ nằm viện quan sát."

" Dì à, dì phải nằm viện sao?" Trịnh An Nam tiếp lời nói, "Cháu có chú làm bác sĩ, có thể giúp gì đặt phòng bệnh."

"Không cần đâu, sức khỏe dì không có vấn đề đâu. Cháu đến nhà gì làm khách mà, không cần vội đông vội tây."

"Khó mà làm được." Nam Nam hèn mọn yếu ớt nói, "Nếu cháu không làm việc thật tốt thì ông chủ sẽ trừ tiền lương mất."

" Ông chủ nào quá đáng như thế? Là ai vậy?"

Trịnh An Nam dùng ngón tay chọc chọc đứa con trai bảo bối của bà, "Chính là Thẩm Cố Bắc ạ."

"Hả?" Phương Uyển vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu được đám thiếu niên bọn họ.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Cố Bắc phá lệ đi tiễn Trịnh An Nam.

Trịnh An Nam thụ sủng nhược kinh, còn tưởng rằng vị trí của mình trong lòng Thẩm Cố Bắc đã được nâng lên rồi.

Kết quả Thẩm Bắc đại nhân vừa mở miệng đã lập tức đánh Trịnh An Nam về nguyên hình.

"Cậu nói có chú làm bác sĩ, hiện tại có thể liên hệ không?"

"Có thể nha." Trịnh An Nam trả lời, "Tôi có số điện thoại của ổng, ngày mai tôi gửi sang cho cậu. Ông ấy có nói rằng ổng làm trong một bệnh viên rất nổi tiếng nhưng tôi không nhớ."

"Tôi biết rồi." Sau này Thẩm Cố Bắc quen Trịnh An Nam khi, liền biết hắn có chú làm viện trưởng, tay nghề vô cùng xuất sắc.

Chỉ trong vòng 50 năm, ông đã làm viện trưởng của bệnh viên Lạc Lăng, một trong ba bệnh viện lớn nhất cả nước.

Thẩm Cố Bắc vài lần ốm nặng phải nằm viện, vẫn may có Trịnh An Nam nhờ chú của mình sắp xếp phòng bệnh.

Khi đó, Thẩm Cố Bắc cũng không hiểu tại sao Trịnh An Nam lại đối xử tốt với đối tượng hợp tác như thế.

Hiện tại ngẫm lại, ôn nhu của Ngu ngốc nhỏ thật sự như nước chảy về hướng đông.

"Cảm ơn."



"Hả?" Trịnh An Nam thật lâu sau vẫn chưa phản ứng lại, " Tôi cũng chưa làm cái gì, sao cậu lại cảm ơn tôi."

"Cậu cho tôi phương thức liên hệ thì cũng chẳng khác nào giới thiệu nhân mạch cho tôi. Mới vào xã hội, tài nguyên quan trọng nhất chính là quan hệ xã hội." Thẩm Cố Bắc nhẫn giải thích rõ ràng cho hắn, lại lần nữa lặp lại, "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Trịnh An Nam tuy rằng không nghe hiểu nhưng nội tâm lại có chút lâng lâng, hứng thú bừng bừng hỏi, "Cậu còn muốn phương thức liên hệ của ai nữa không? Tôi lấy cho cậu."

"Bạn học Trịnh An Nam." Thẩm Cố Bắc thở dài nói, "Tài nguyên nhân mạch rất quan trọng, cho nên cậu phải sử dụng một cách hợp lí, hiểu chưa?"

Trịnh An Nam không hiểu lắm khái niệm " nhân mạch ".

Hắn chỉ biết, Thẩm Cố Bắc vừa rồi rất vui vẻ, cho nên muốn làm cho cậu vui vẻ nhiều thêm chút nữa.

"Tôi biết rồi." Trịnh An Nam gật gật đầu, "Tôi chỉ cho cậu dùng, cũng không tính dùng loạn chứ?"

"Cậu thật là..." Thẩm Cố Bắc nhấp môi, nhợt nhạt giễu cợt hắn.

Không biết nên nói hắn ngốc hay là nói hắn có thiên phú.

Trong khoảnh khắc vừa rồi Thẩm Cố Bắc có cảm giác cậu đang bị trêu chọc.

Sáng sớm, văn phòng giáo viên trường cấp ba.

Lưu Hồng Mai treo quầng thâm mắt, trong tay cầm hai chồng dày sách vật lý.

Hai cuộc thi phía trước kết thúc, Thẩm Cố Bắc thế mà đều đạt được điểm tuyệt đối, vượt cả học sinh lớp trọng điểm.

Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, lớp trọng điểm đừng nói đến chuyện nắm được cả ba vị trí, sợ là sẽ bị lớp năm dẫm xuống dưới lòng bàn chân.

Lưu Hồng Mai bắt đầu sinh ra cảm giác nguy cơ, thức đêm sửa chữa đề thi vật lí, điên cuồng cho vào các đề khó, phải để cho Thẩm Cố Bắc một câu cũng không thể làm được.

"Thằng nhãi con, cho rằng tôi không có cách bắt chẹt cậu hả?" Lưu Hồng Mai tham khảo các đề thi nâng cao, bổ sung them các câu hỏi khó hơn so với chương trình học của cấp ba.

Đừng nói Thẩm Cố Bắc, đến cả cô ta cũng phải giải thật lâu mới có thể đưa ra được đáp án đúng.

"Này thì điểm tuyệt đối, này thì điểm tuyệt đối!" Lưu Hồng Mai lấy được thành quả nỗ lực của chính mình, vô cùng vừa lòng.

Nhưng mà, bà ta lại xem nhẹ một chuyện quan trọng.

Bài thi càng khó khăn thì điểm sẽ hạ xuống. Lớp trọng điểm có vài người học giỏi vật lí nhưng cứ theo đà này thì thành tích tổng cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Về phần của Thẩm Cố Bắc, cậu vẫn không chút mảy may lo lắng nào.

Cậu biết vật lý khó, trong thời gian ngắn không thể nắm chắc được. Cho nên cậu chỉ nghiên cứu cơ sở đề, làm những câu đơn giản rồi bỏ qua những câu hỏi khó.

Bởi vì một loạt thao tác của Lưu Hồng Mai, lớp trọng điểm học tốt khoa học tự nhiên cũng chỉ đạt được điểm trung bình, không thể kéo ra chênh lệch với Thẩm Cố Bắc.

Vốn dĩ có thể kéo khoảng cách bằng điểm toán học, nhưng Thẩm Cố Bắc ngày đêm nỗ lực học tập đã có thể đuổi kịp số điểm.

Cuộc thi kết thúc, hiệu trưởng đã công bố thành tích, Thẩm Cố Bắc thuận lợi tiến vào danh sách học sinh được đi thi.

Cậu thậm chí không phải là người đứng thứ ba, mà là đường đường chính chính đứng thứ hai, chỉ kém người đứng thứ nhất 1.5 điểm.

"Tóm lại, chúc mừng Viên Hải, Thẩm Cố Bắc, Ngụy Thấm, hy vọng ba vị bạn học có thể đại diện cho trường học của chúng ta thi được thành tích tốt nhất." Hiệu trưởng tạm dừng một lát, lại bổ sung nói, "Xếp hạng thứ tư là bạn học Mạnh Giai Giai, lần này thành tích của em kém xa các bạn."

Mạnh Giai Giai cúi đầu, mắt kính phản quang lộ ra nội tâm không cam lòng của cậu ta.

Lưu Hồng Mai liếc hắn một cái, trong miệng lẩm bẩm, "Chạy ra bên ngoài học thêm mà kết quả như thế này? Đồ vô dụng."

1

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Oa oa, Bắc Bắc của tôi giỏi quá!

Bắc Bắc: Đừng có luyên thuyên, không liên quan tới cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.