Bây giờ tâm trạng của Ly Vương phi rất không tốt.
Giang Quyện nằm nhoài trên bàn, tóc dài rải như thác nước, y đang chuyên tâm tức giận, Lan Đình đang cầm lược gỗ chậm rãi chải đầu cho y, Giang Quyện lẩm bẩm: "Lại nói dối, Vương gia lại nói dối."
Y đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, buồn bực hỏi: "Lan Đình, ta dễ gạt như vậy sao?"
Lan Đình sợ hết hồn, nếu không thu tay về nhanh thì sẽ đứt mất một mớ tóc, nàng bất đắc dĩ nói: "Công tử, người cẩn thận một chút, lỡ như đứt tóc thì người sẽ bị đau, người mà khóc thì nô tỳ không dỗ được."
Giang Quyện nghe vậy lại buồn bực: "Ta nào có dễ khóc như vậy."
Lan Đình: "..."
Nàng há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn vuốt ve an ủi: "Đúng vậy, công tử nào có dễ khóc như vậy."
Dừng một chút, Lan Đình nhìn Giang Quyện vài lần, gương mặt thiếu niên rất đẹp, như trăng như tuyết, đẹp như ảo mộng, nói cách khác là không dính khói bụi trần gian.
Như tiên tử trên dao trì, sao có thể hiểu hết hiểm ác của nhân gian?
Lan Đình cười, uyển chuyển nói: "Tính cách công tử đơn thuần, lại cực kỳ tin tưởng Vương gia, cho nên..."
Giang Quyện giải thích: "Chẳng qua là ta cảm thấy giữa người với người cần có sự tin tưởng."
Lan Đình lắc đầu một cái, còn muốn nói gì nữa, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ, nàng vội vã đặt lược xuống đi nhanh ra cửa.
Mở cửa ra, Lan Đình thấy rõ người đến, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-nghi-thong-suot-roi/3324761/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.