Minh Lê đã sớm giận dữ, chưởng phong đẩy Sở Lan ra, vẫy tay một cái, trường kiếm toàn thân màu vàng xuất hiện, mũi kiếm nhắm thẳng vào Sở Thanh, cao giọng chất vấn: "Sở Thanh, chuyện mười năm trước ta không so đo với ngươi, hôm nay ngươi liền quên đi, tùy ý làm bậy rồi sao!"
"Minh Lê, mới vừa rồi đúng là Sở Thanh sai." Sở Lan hất ông tay áo đã có nếp nhăn, tỉnh bơ đè vai của Sở Thanh, sử dụng lực để cho nàng ta quỳ gối xuống đất, lại đè đầu nàng ta ép đập dập xuống đất: "Sở Thanh, phạt ngươi diện bích nửa năm trong đáy vực cơn lốc, ngươi có biến sai!"
Hai đầu gối của Sở Thanh vô cùng đau đơn, cắn răng nói: "Vâng, Sở Thanh biết sai."
Minh Lê trái ngược với sự dễ nói chuyện ngày thường, y cười nhạo một tiếng, quả quyết huy động trường kiếm, đánh ra một đạo kiếm quang.
Kiếm quang tấn công đến, Sở Lan vội vàng chặn lại. Hắn ta lui về phía sau nửa bước, sắc mặt hơi thay đổi.
"Minh Lê!" Sở Lan khom người hành lễ: "Ta thay con gái Sở Thanh xin lỗi Tri Dao."
Hắn ta cầm ra một món nhuyễn giáp sát người màu bạc: "Đây là linh bảo phòng ngự, có thể ngăn cản ba kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới Quy Nhất, là để nhận lỗi với Tri Dao."
Sắc mặt Minh Lê đã bớt giận, vung tay lên, nhận lấy linh bảo.
"Chưởng môn, chuyện hôm nay, ta không muốn nhìn thấy lần thứ ba." Minh Lê nói: "Mời các vị về cho, Tri Dao bị kinh sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-len-de-nhat-thien-bang/2515725/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.