Lạc Vân Dã gật đầu, lại nhìn cái tay không buông tay mình ra, hỏi: "Cô nương có chuyện?"
Ngu Tri Dao: "..."
Nàng hơi mỉm cười lộ ra chút lúng túng nhưng không mất lễ phép, nhân tiện thả tay của hắn, vuốt phắng nếp nhăn trên y phục, điềm nhiên hỏi: "Vị công tự này rất giống với ca ca thất lạc của ta, mới vừa rồi Tiểu Ngư nhất thời tình thế cấp bách muốn xác nhận một chút, không biết công tử có thể cho Tiểu Ngư nhìn cổ tay được không?"
Đôi mắt của Lạc Vân Dã hơi lóe lên, rất phối hợp vén tay áo màu đen, lỗ ra cổ tay trắng như tuyết.
Ngu Tri Dao cúi đầu, nhẹ nhàng đè ngón tay của hắn, làm bộ nhìn cổ tay một chút, ngay sau đó thất vọng nói: "Cổ tay của ca ca có một nốt rùi màu đen rất nhạt... Đa tạ công tử."
Nàng nghiêm túc nhìn tiểu nhị: "Tiểu Nhị, mâm thịt bò kia ghi vào tên của ta, còn nữa, cũng cho ta một mâm thịt bò đã được cắt tốt."
Lạc Vân Dã: "..." Hắn luôn cảm thấy nửa câu cuối mới là điếm chính.
Lạc Vân Dã đi lên lầu.
Ngu Tri Dao đi theo phía sau hắn, được tiểu nhị dẫn đến phòng trống bên cạnh hắn.
Rốt cuộc vào phòng, nàng nằm ngang trên giường, yên lặng che mặt than thở.
Cũng may, chỉ cần kỹ thuật diễn tốt, sẽ không chết vì xấu hổ.
Chẳng qua mới vừa rồi hành động xấu hổ kia của nàng, trái lại cũng thăm dò được tin tức hữu dụng, tu vi của thiếu niên kia đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-len-de-nhat-thien-bang/2515680/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.