19.
“Vốn tôi cũng không có ý định mang theo.”
Nói xong, tôi cùng Quý Lăng đi ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, chúng tôi đã phát hiện một hang động khác với hang động của mấy người Bạch Lộ Lộ.
Không có mùi nguy hiểm ở đây, tôi liền đốt lửa.
Ánh lửa sẽ chiếu sáng xung quanh.
Thấy nơi này thậm chí còn có một ít dấu vết sinh tồn của người, có nồi có bếp có nước khoáng.
Tuy rằng đều bám một lớp bụi bặm thật dày, nhưng đều rất tốt, rửa qua là có thể dùng.
Chắc lúc trước có đội ngũ lên núi dừng lại ở chỗ này.
"Chúng ta cũng nấu chút gì ăn đi!" tôi đề nghị.
“Nhưng chúng ta không có gì để nấu.”
“Vậy thì nấu canh!”
Sau khi rửa sạch nồi, tôi thêm nước vào trong.
Sau đó từ trong túi lấy ra nhân sâm thành tinh lúc trước đào được.
Vừa bị tôi lấy ra, nó liền sợ tới mức toàn thân run rẩy, muốn tìm cơ hội trốn thoát.
Tôi nắm chặt hơn.
“Nghe lời, tao chỉ muốn lấy hai cái râu, đến lúc đó tao cho mày ăn vật đại bổ, hai cái râu này rất nhanh có thể mọc lại.”
Tôi khuyên can mãi với nó nửa ngày, nó mới ngừng giãy dụa.
Tôi thành công nhổ xuống hai cọng râu, bỏ vào trong nồi.
Mùi thơm dần dần toả ra, Quý Lăng nhìn đến kinh ngạc không thôi, thò đầu lại đây nhìn nhiều lần, xác nhận trong nồi ngoại trừ nước, cũng chỉ có hai cái... rễ cỏ?
Nhìn nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-koi-chuyen-the/2909361/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.