Khương Anh nghe thấy tiếng cửa điện đóng lại, còn chưa nhìn thấy Liễu Uyên, đã bị Liễu Uyên ôm lấy từ phía sau. Nàng khẽ kinh ngạc, vừa định giãy giụa, Liễu Uyên đã chặn ngang nàng bế lên, ngồi xuống ghế rồng. Nàng quay đầu nói với Liễu Uyên: “Chuyện Ôn đại nhân là sao?”
Mặc dù Liễu Uyên biết việc này cuối cùng sẽ rơi xuống đầu Khương Anh, nhưng Khương Anh đến, không hỏi hắn một câu, lại nhắc tới Ôn Tại Hành trước, hắn vẫn có chút mất mát: “A Anh không quan tâm trẫm.”
Khương Anh thở dài: “Bệ hạ, nếu Ôn đại nhân tiếp tục quỳ, thân thể sẽ không chịu được nữa.”
Liễu Uyên im lặng, đứng bên cạnh bàn rồng, cầm bút son vẽ vài nét lên sổ con, cuối cùng hắn đóng sổ con lại: “Ôn Tại Hành phạm sai lầm, trẫm không thể trừng phạt hắn sao?”
“Ôn đại nhân phạm phải sai lầm gì?”
Khương Anh nghiêng đầu, ánh mắt rọi thẳng về phía Liễu Uyên. Liễu Uyên nhìn sang, cực kỳ thản nhiên, dáng vẻ chính trực nghiêm túc: “A Anh muốn biết?”
Khương Anh nói ra suy nghĩ trong đầu: “Tối hôm qua Bệ hạ nhìn thấy ta nói chuyện với Ôn đại nhân?”
Hai mắt Liễu Uyên híp lại. Đây cũng là sự thật, hắn không muốn giấu giếm. Đối với Khương Anh mà nói, biết được chuyện này cũng chẳng có hại gì, hắn liền gật đầu: “Có thấy, ở bên cạnh Khương phủ.”
Khương Anh biến sắc, đứng dậy khỏi ghế rồng, tức giận nói: “Chẳng lẽ ta nói vài câu với Ôn đại nhân khiến Bệ hạ không vui, nên Bệ hạ mới trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3645418/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.