Editor: Dứa
Hắn bất chấp đòn roi nói ra lời này, cuối cùng cũng khiến nỗi lòng phẳng lặng như mặt hồ của Khương Anh nổi lên gợn sóng, nghĩ đến vết thương hiện tại trên người hắn đều do mình mà ra, vẫn nên trấn an hắn một tiếng, nàng nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ…”
Nàng chỉ muốn nói Liễu Uyên đừng nản lòng, kết quả Liễu Uyên phản ứng thái quá, vừa nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng này, hắn bỗng chốc ngước đôi mắt đen sâu thẳm, tràn đầy hy vọng đợi nàng nói ra lời dịu dàng.
Khương Anh: “…”
Thôi bỏ đi, nói ra cũng chỉ khiến hắn thất vọng.
Khương Anh ngậm miệng. Liễu Uyên thất vọng rời tầm mắt, ánh mắt chạm vào bàn tay đầy máu của nàng, hắn tự bất mãn với bản thân mình: “Trẫm quên mất, tay A Anh dính máu, cần rửa sạch.” Lập tức muốn đứng dậy gọi người tiến vào giúp Khương Anh rửa tay.
“Bệ hạ ngồi đi, ta tự mình làm được.” - Khương Anh đi thẳng ra khỏi phòng rửa tay sạch sẽ. Khi quay lại nhìn thấy Liễu Uyên, nàng không khỏi tức cười, vết máu trên thái dương hắn còn chưa rửa sạch đâu.
“Không vội, trở về cung rồi lau sau, Mãn Mãn cũng nên tới rồi.” - Liễu Uyên không thèm để ý, cánh tay dài nhặt áo ngoài khoác lên người.
Khương Anh còn đang thắc mắc, ngoài cửa đã truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng bẩm báo vang lên, Liễu Uyên trầm giọng nói: “Vào đi.”
Một thân vệ dắt Mãn Mãn tiến vào, Mãn Mãn nhìn thấy Khương Anh, vui mừng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585586/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.