Nhất thời Khương Anh cảm thấy rất mệt mỏi, nàng cảm giác có thứ gì đó nhanh chóng trôi khỏi cơ thể, bởi vì ngay sau đó nàng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn. Nàng muốn nói với Liễu Uyên, điện hạ đừng nhìn ta như vậy, tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra, Liễu Uyên đã xoay người rời đi.
Khương Anh cảm thấy hắn thật khó hiểu, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Nàng mệt mỏi rồi, không muốn suy xét đến tâm tư của Liễu Uyên nữa.
Sau đó, cách một khoảng thời gian Liễu Uyên không tới, lần đầu tiên nàng không nghĩ đến việc muốn gặp Liễu Uyên. Một ngày nọ, cung nhân mang theo vẻ mặt lo lắng chạy tới bẩm báo: “Thái tử phi, bên phía thư phòng nói Thái tử bị bỏng tay.”
Tim Khương Anh đập thình thịch, nàng dẫn theo cung nhân đi về phía thư phòng, khi đến thư phòng, cửa phòng đóng kín, thân vệ nói: “Thái y đang kiểm tra vết thương cho điện hạ.”
Khương Anh không vội vã đi vào, cẩn thận dò hỏi nguyên nhân Liễu Uyên bị bỏng tay. Liễu Uyên là kim tôn ngọc quý ở trong cung, được các cung nhân cẩn thận hầu hạ, không dám có một chút sai lầm nào, sao dám để Liễu Uyên bị thương ở tay?
Thân vệ nói: “Phòng của Tần Thượng thư bị cháy…”
Thân vệ giải thích rất cẩn thận, Khương Anh nghe thấy Liễu Uyên lục tìm binh thư trong đống lửa, cảm thấy kỳ lạ, Liễu Uyên không cần làm tới mức đó vì một đống binh thư.
Lúc ấy thân vệ đứng gần Liễu Uyên, nghe thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585581/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.