Ngày hôm sau, Liễu Uyên không chỉ hủy bỏ lệnh cấm cho nàng, mà còn sai người đưa tới rất nhiều món đồ thú vị. Khương Anh tò mò nhìn thử, ai ngờ chơi rất vui, nàng nghĩ mình vẫn dành trọn tình cảm cho Liễu Uyên, không kém gì trước đây.
Tuy nhiên, mấy ngày liền Liễu Uyên không đến, cũng không dùng cơm cùng nàng, nàng có chút chán nản, lệnh cho cung nhân đi tìm hiểu xem mấy ngày nay Liễu Uyên bận việc gì. Cung nhân trở về đáp: “Dạo gần đây điện hạ bận việc triều chính, hiện tại vẫn đang bận trong thư phòng.”
Thư phòng…
Khương Anh cắn môi, do dự hồi lâu, sau đó lệnh cho cung nhân chuẩn bị chút điểm tâm, mang tới thư phòng. Khi đến thư phòng, cửa phòng đang đóng, thân vệ thấy nàng liền vội vàng nhường đường, nàng đẩy cửa bước vào, thân vệ lập tức đóng cửa lại, đứng cách xa một chút.
Trong thư phòng chỉ thắp một ngọn nến, ánh sáng không quá rộng. Liễu Uyên nằm ngửa trên ghế bành, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngồi thẳng người, Khương Anh bị hắn làm cho kinh ngạc: “Điện hạ, là ta.”
Giọng nói của Liễu Uyên có chút nặng nề: “Cô biết.”
Khương Anh cũng không nghĩ nhiều, đặt điểm tâm xuống, thấy sắc mặt Liễu Uyên đầy vẻ mệt mỏi, liền mở miệng nói: “Điện hạ mệt rồi, sao không nghỉ ngơi?”
Liễu Uyên cũng không trả lời, chỉ nâng tay áo nhặt đồ trên bàn. Khương Anh hỗ trợ sửa sang, sắp xếp ngay ngắn, do dự đặt trở lại kệ sách, nhưng không thèm nhìn kệ sách lấy một lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585578/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.