Editor: Dứa
Một chữ của Khương Anh đáng giá ngàn vàng, nhân lúc Liễu Uyên đang vô cùng tức giận, nàng lập tức ngậm miệng, đẩy cửa nghiêng mình chạy mất. Những ngón tay vươn ra của Liễu Uyên chỉ vội vàng phất qua ống tay áo, nàng nhanh nhẹn rời đi, váy áo màu xanh tung bay trong gió đêm dưới hành lang.
Liễu Uyên dừng chân, đôi mắt đen híp lại. Hắn nhất thời nhớ tới đêm xuân năm xưa, yến tiệc trong cung vô cùng náo nhiệt, hắn ngồi ngay ngắn trên đài cao, tầm mắt lướt qua những cái đầu đầy châu ngọc, dừng trên người cô nương áo xanh ở trong góc. Cách quá xa, hắn nhìn không rõ, tâm trạng sa sút bí mật rời đi, hắn vẫy lui rất nhiều cung nhân, đi dạo một mình trong gió đêm.
Chỉ có mình hắn dưới hành lang dài của hoàng cung, gió đêm mang theo tiếng nhạc yếu ớt ngâm nga, nhất thời bị che lấp bởi tiếng bước chân hỗn loạn, hắn giương mắt nhìn lại, bóng dáng màu xanh mà hắn ngày nhớ đêm mong đang cùng hoàng muội từng bước đi tới, suy nghĩ của hắn chợt chuyển động, bước nhanh về phía nàng, kinh ngạc khi bóng dáng màu xanh lao về phía hắn như ý nguyện.
Liễu Uyên khép mắt lại, cánh tay dài kiềm chế vòng qua ôm hờ lấy áo xanh, đủ loại cảm xúc vọt tới đầu lưỡi, rồi lại sợ sệt rụt trở về, cẩn thận hóa thành tiếng cười: “Khương cô nương cẩn thận.” Hy vọng có thể nhận được câu trả lời.
Không có tiếng trả lời, áo xanh chợt rời khỏi, lướt nhanh qua hắn như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585574/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.