Editor: Dứa
Bàn chân đang nâng lên của Liễu Uyên gần như chạm vào cửa, Bạch Phù sợ hãi nhắm mắt lại, một lát sau vẫn không nghe được tiếng đạp cửa, kinh ngạc nhìn Liễu Uyên xoay người rời đi: “Mãn Mãn đang ở đâu?”
“Thư phòng.” Bạch Phù hô to.
Liễu Uyên rầu rĩ đi về phía thư phòng, khi đi ngang qua cửa sổ ngoài thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân Mãn Mãn, cảm xúc kích động cuồn cuộn trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, hắn bước vào thư phòng, vẫy lui những người khác, đóng chặt cửa phòng.
“Phụ hoàng!”
Mãn Mãn nhào tới, Liễu Uyên tựa lưng vào cửa, dùng cánh tay dài bế Mãn Mãn lên, mạnh mẽ nhét vào trong ngực, giống như ôm lấy Khương Anh, hắn khép mắt lại, dọc theo cửa phòng trượt xuống mặt đất.
Mãn Mãn ngồi trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, thân mật cọ vào cổ hắn: “Phụ hoàng làm sao vậy?”
Liễu Uyên giống như người sắp chết khát được nước vỗ về, dụi cằm lên đầu Mãn Mãn, mở miệng giọng khàn khàn khó nghe: “Tên phụ hoàng là gì?”
“Liễu Uyên.”
“Con có biết hai chữ Liễu Uyên không?”
“Biết.”
Liễu Uyên mở mắt, mở túi vải ra, có vài sợi dây rớt xuống ngực, hắn nhặt một sợi nhét vào tay Mãn Mãn: “Đọc, đọc từng chữ một.”
Mãn Mãn nghe lời ồ một tiếng, giọng nói non nớt vang lên: “Liễu Uyên không sao…”
“Liễu Uyên không sao…”
“Điện hạ…”
Nghe thấy vậy, cả người Liễu Uyên run rẩy, ôm Mãn Mãn chặt hơn, Mãn Mãn nghi hoặc nhìn đôi mắt đỏ hoe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585572/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.