Hiện giờ Liễu Uyên lại còn mặt mũi chất vấn nàng?
Khương Anh cười chế giễu: “Đã làm phu thê thật sự thì sao? Ta nào dám nhìn thân thể Bệ hạ một lần, hiện tại hy vọng Bệ hạ tự trọng, mặc quần áo vào!”
Nàng dùng hết sức lực thoát khỏi sự trói buộc, xoay người lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn hắn, vốn tưởng rằng Liễu Uyên sẽ rất tức giận, không ngờ lại thấy hai mắt hắn phát ra ánh sáng kỳ lạ, trong miệng bật ra một tràng cười: “Hoá ra nàng không biết!”
Liễu Uyên giống như cây khô gặp mùa xuân, một tia sáng loé lên trong hoàn cảnh tuyệt vọng, bất chấp bờ vai trần, cổ áo lộn xộn, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu Khương Anh: “Trẫm nghe nói năm đó sau khi nàng đâm trẫm bị thương đã đi tìm thuốc khắp nơi, cuối cùng tìm được từ Ôn phủ, nhưng vì sao chiếc bình nàng đưa tới Đông Cung lại không phải chiếc bình tìm được ở Ôn phủ?”
Khương Anh kinh ngạc, chớp mắt nghĩ đến thân phận của Liễu Uyên, có tin tức gì mà hắn không biết, nàng nửa thật nửa giả nói: “Ngày ấy khi rời khỏi Ôn phủ, ta không cẩn thận té ngã, làm vỡ bình thuốc, tất nhiên không thể đưa cho Bệ hạ.”
Không biết Liễu Uyên nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt có chút bất ngờ, vội hỏi: “Ngã ở đâu? Có đau không?”
Nhiều năm trôi qua, lời quan tâm này đã quá muộn, giống như mấy lời vô nghĩa. Khương Anh mặt không biểu cảm nói: “Đầu gối, không đau từ lâu rồi, tạ Bệ hạ quan tâm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585568/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.