Editor: Dứa
Khương Anh buột miệng thốt ra: “Không muốn, huynh trưởng nói Tiết Trọng Thanh là tên ngốc, Tiết Trọng Thanh còn nói có thể làm dượng của chính mình, thật sự rất không ổn.”
Liễu Uyên lập tức cười thành tiếng, vừa cười, vừa nhân cơ hội dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt Khương Anh, khi ngón tay kia đã rụt vào ống tay áo, tiếng cười vẫn không ngừng.
Khương Anh tỉnh táo lại, dùng ánh mắt sâu xa nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng Liễu Uyên cũng ngậm miệng, ho một tiếng, một tay cầm bút son, tầm mắt dừng trên cuốn sổ con: “Nhìn trẫm làm gì?”
Khương Anh bất mãn: “Vậy Bệ hạ cười ta làm gì?”
Liễu Uyên ồ một tiếng: “Không phải cười nàng, mà vui mừng cho nàng, nàng đã tìm được một huynh trưởng tốt.”
Khương Anh thầm nghĩ, trước đó không biết ai nói Tiết Thủ phụ không thích hợp làm huynh trưởng nàng? Hiện giờ lại phát hiện ra người huynh trưởng này tốt, đúng là tâm tư khó đoán, nàng cũng lười đoán: “Bệ hạ không cần tứ hôn cho ta, nhất thời ta vẫn chưa tìm được người thích hợp, còn chuyện chuyển đến biệt viện, chi bằng chờ thêm một thời gian.”
Bút son dừng lại, Liễu Uyên chần chừ: “Nàng không muốn chuyển?”
“Không phải.” Khương Anh nói, nếu đã đề cập tới chuyện tái giá trước mặt Liễu Uyên, việc xấu cũng xảy ra rồi, chi bằng thật sự chắc chắn rồi mới tìm người thích hợp, nếu không tìm được sẽ không nhắc lại ý tưởng đó nữa, nàng nói: “Bệ hạ, xin hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585566/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.