Một nha hoàn không có mắt nhìn, lại thêm một gã sai vặt không hiểu tâm lý, quả thực xứng đôi vừa lứa, quấy rầy một buổi sáng vốn dĩ không quá yên tĩnh càng lúc càng gợn sóng.
Tiếng mưa rơi “lộp độp” bên ngoài mái hiên như đã yên tĩnh lại.
Vân Nương vùi đầu, đầu ngón tay cầm muỗng hoa sứ trắng, không thể bịt tai lại chỉ có thể nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Tửu lượng của chủ tử nhà hắn ta, không cần hắn ta khen nàng cũng biết, tuy nói đêm qua Bùi An cứ nhiều lần chứng minh mình say trước mặt mình.
Cổ họng của mình bị khàn như thế nào, tai Bùi An sờ sờ ra đó, sao có thể không biết?
Giọng nói nàng nhỏ thôi vẫn chưa đủ, hắn phải nằng nặc bóp nàng hỏi: “Không có cảm giác sao?” Eo nàng sắp bị bẻ gãy rồi, cũng không nói nổi, có thể không có cảm giác sao?
Sợ Bùi An cho rằng bản thân mình không có cảm giác, vì “bảo vệ tính mạng”, nàng đành vứt bỏ sự ngượng ngùng của mình, mở miệng làm cho hắn vừa lòng, kết quả hắn lại cảm thấy nàng say rượu nên cổ họng mới khàn khàn.
Mấy chén rượu trái cây, có thể làm cho cổ họng người ta khàn tiếng sao? Chủ tử không có kiến thức, gã sai vặt càng không có kiến thức...
Ánh mắt Bùi An nhìn chằm chằm người sắp vùi đầu vào trong chén, nhíu mày, đủ loại hình hình ảnh ảnh đêm qua không ngừng hiện lên.
Không phải là không uống rượu được mà là ngàn ly không ngã.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/3484116/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.