Bùi An nghe được giọng nói của nàng, chậm rãi bình tĩnh lại, con ngươi đen kịt phủ đầy tơ máu, ánh mắt ngơ ngác dừng lại ở đó, không nói gì nữa, cổ họng im lặng nuốt vào.
Hắn chưa bao giờ uống rượu, hôm nay uống với nhị ca nhiều như vậy, biết hắn say, nhớ tới chiến trường trước kia.
Vân Nương đau lòng vuốt v e mặt hắn: “Lang quân, đã qua hết rồi, chúng ta đã thắng.”
Con ngươi Bùi An nhẹ nhàng giật giật, nhìn về phía nàng, giọng nói khàn giọng: “Chết rồi.”
Tất cả đã chết, chết trước mặt hắn.
Ánh mắt Bùi An chợt giận dữ lên, lại bắt đầu giãy giụa, thấp giọng quát: “Lên, xông tên cho ta!”
“Lang quân, lang quân…” Vân Nương khóc thành tiếng, nhào vào trong ngực rồi ôm chặt lấy hắn.
Bốn vạn đại quân, hơn một vạn quân nhà họ Cố, hơn một vạn người Minh Xuân Đường, cộng lại hơn bảy vạn binh mã, chống lại mười lăm vạn đại quân của Bắc Quốc, đại thắng toàn thắng, nghe có vẻ vinh quang nhưng suy cho cùng ba vạn chiến sĩ đã chôn vùi trên sa trường, bọn họ đã dùng sinh mệnh của mình ngăn chặn đao thương của kẻ thù ở giây phút cuối như thế nào, bọn họ hy vọng tận mắt chứng kiến chiến thắng như thế nào, cho dù người kể chuyện kể sinh động như thật thì cũng không thể miêu tả được khung cảnh ấy, chỉ có người tham gia cuộc chiến tranh này mới biết chiến trường tàn khốc bao nhiêu.
Hắn là công thần tôn kính của mọi người, cũng là quyền thần ai ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/3484092/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.