Tiểu nhị trong quán trà mang băng lên, từng làn sương trắng bốc lên lượn lờ ập vào trong người, kinh mạch toàn thân giống như đều được đả thông, chợt cảm thấy mát mẻ thoải mái cực kỳ.
Vân Nương lười biếng tựa vào giường mềm, chiếc quạt nhỏ trong tay vẫn đang phe phẩy, Thanh Ngọc ngồi xổm bên cạnh nàng, hai người đều im lặng.
Những lời nói kia của Vệ Minh thật sự có tác dụng chậm quá nhiều.
Thấy Vân Nương chậm chạp không có phản ứng, Thanh Ngọc hỏi trước: “Chủ tử, lời vừa rồi của Vệ đại nhân, chính tai người nghe được sao?”
Vân Nương gật đầu, nàng cũng đang nghĩ đến chuyện này, không khỏi chống khuỷu tay, thân thể kề sát gần Thanh Ngọc một chút, đè thấp giọng nói: “Thanh Ngọc, ta cảm thấy lang quân có thể là người tốt.”
Thanh Ngọc sững sờ nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, không hiểu vì sao từ một tin tức oanh tạc chủ tử lại nghĩ ra đạo lý này.
“Vệ Minh nói, bảy tám khâm phạm không có ai nấu cơm cho ăn, điều này nói rõ cái gì?” Vẻ mặt Vân Nương hưng phấn, phân tích cho Thanh Ngọc nghe: “Có lẽ lang quân đã tính toán ổn thoả từ sớm rồi, muốn cứu nhóm khâm phạm này, buổi sáng khi chúng ta vào từ cửa thành, những dân chúng kia chắc em cũng nhìn thấy rồi, mỗi người đều có phản tâm, làm sao cùng một giuộc với Tần các lão được chứ, hơn phân nữa là Tần các lão bị oan rồi, bởi vậy có thể thấy được, lần này áp giải hai khâm phạm cầu tình thay Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/3375865/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.