Hai năm trước, khi Đồng Nghĩa vừa đi theo Bùi An đến Kiến Khang cũng chịu không ít thiệt thòi, cũng chịu đánh rất nhiều, hắn nhớ rõ ngày đầu tiên chủ tử nhậm chức, ban đêm đi ra ngoài dạo phố bị người ta trùm bao tải vải kéo đến trong ngõ tối, tay đấm chân đá một trận, tuyên bố muốn chủ tử cút ra khỏi Kiến Khang, nếu không thì chỉ có một con đường chết.
Sau khi trở lại Viện Chính Phong, mặt mũi chủ tử bầm dập, cả người bị thương, chưa từng chật vật đến vậy.
Hắn là người hầu trong phủ Quốc công, theo hầu hạ chủ tử từ bé đến lớn, lúc chủ tử đọc “Luận Ngữ”, “Xuân Thu” thì chắc mấy người đó còn nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, nếu không phải phủ Quốc công gặp phải bất trắc, chủ tử chính là công tử gia quý tộc nhất Lâm An, một thân hào quang, ai ai cũng kính ngưỡng, hắn chưa từng thấy chủ tử uất ức như vậy, đỏ mắt khuyên Bùi An: “Chủ tử, chúng ta vẫn nên trở về Lâm An đi.”
Không mong cầu gì khác, chỉ cần được bình an.
Vẻ mặt chủ tử vẫn trấn tĩnh, không hề lùi bước, tự mình lau đi vết thương trên người rồi nói cho hắn biết: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Đồng Nghĩa, ta đã không còn là Bùi thế tử lúc trước rồi, còn gì khổ mà ta không thể chịu đựng chứ.”
Hai năm qua chủ tử lăn lê bò lết một đường, đến ngày hôm nay đạt được thành tựu này, không phải người bên ngoài ban cho, mà là chủ tử liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/3375860/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.