Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được, Vương Vân ngủ đến trưa mới tỉnh. Nghe Thanh Ngọc nói tổ mẫu đã phái Trần ma ma đến, nàng hoảng hốt, vội vàng bò dậy: “Sao ngươi không đánh thức ta?”
Thanh Ngọc tròn mắt: “Nô tỳ tưởng người đã tỉnh rồi?”
Nàng ngủ giấc này hơi sâu.
Đại cô nương, nhị cô nương và tứ cô nương đã đến viện được nửa canh giờ, mấy người ngồi ở gian ngoài, cùng nhau uống trà nói về chuyện của nàng và Bùi công tử, không ai đánh thức nàng dậy.
Vương Vân không muốn tranh luận, ngày thường đều là Thanh Ngọc theo sau mông thúc giục nàng, giờ phút này lại là nàng thúc giục Thanh Ngọc: “Mau lấy sam y đến đây….”
Trên đời này, người duy nhất có thể khiến Vương Vân bối rối sợ hãi chính là Vương lão phu nhân.
Từ khi Vương Vân biết nhớ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy lão phu nhân cười. Khi còn nhỏ nàng từng tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình quỳ gối và bị lão phu nhân răn dạy, chuyện này ít nhiều đã để lạ bóng ma trong lòng nàng. Nếu không có việc gì, nàng tuyệt đối sẽ không đến trước mặt tổ mẫu, thậm chí là ngày lễ tết. Những công tử cô nương khác vì muốn có nhiều tiền thưởng nên ra sức dỗ vui Vương lão phu nhân, chỉ có nàng là luôn ngồi một bên, không chút sứt mẻ.
Có một lần đại phu nhân hỏi nàng: “Vân tỷ nhi, sao không thỉnh an tổ mẫu?”
Nàng lắc đầu, giống như sợ Nhị phu nhân sẽ bế nàng tới đó, vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/2871011/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.