Cài xong trâm châu, Minh Dương đứng dậy lại hỏi, “Bùi đại nhân tới chưa.”
Cung nga gật đầu, “Vừa mới từ Dưỡng Tâm điện đi ra, bị quận vương chặn lại, đang tới sân.”
Minh Dương cười, rất hài lòng, “Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.”
–
Vương Vân bị nhốt năm năm, lúc thả ra, ngay cả hạ nhân Vương gia cũng không nhớ hết mặt chứ đừng nói là người trong cung.
Nàng chưa từng thấy qua Minh Dương công chúa, hôm qua sau khi nhận được thiệp mời, mặc dù cũng có lo lắng, nhưng so với nhốt nàng, để cho nàng tiến cung, rõ ràng là thích hợp cho nàng
Lại nhớ tới cảnh tượng phồn hoa trong cung được nghe kể, gạch vàng ngói xanh, trụ tía kim lương, rường cột chạm trổ, bạch ngọc vi giai, mười dặm hành lang thông thẳng lên trời, trong lòng còn có chút hưng phấn chờ đợi, nhưng hôm nay đến nơi, bên cạnh vây quanh một đống nương tử thế gia không quen biết, mặc dù nàng cười tỏ vẻ hòa khí, nhưng ngồi trên ghế ước chừng một khắc vẫn không nói nên lời, trong lòng chỉ còn lại thấp thỏm.
Nhất là cô nương ngồi đối diện nàng, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở trên mặt nàng, nàng nghênh đón mấy lần, nhưng đều là ánh mắt lạnh lùng.
Như thể mình nợ nàng chưa trả, hận mình tận xương tủy.
Vương Vân ngẩn người, điểm danh tất cả những người nàng đã gặp qua trước mười một tuổi một lượt, thật sự không có một chút ấn tượng nào đối với cô nương trước mặt.
Tuy nàng không giỏi ăn nói, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/2870986/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.