Tội lưu đày, tốt xấu gì cũng còn có thể có một đường sống. Nhưng cả một nhà cứ như vậy bị hắn xử trí, Vân Nương cũng không lo lắng hắn gây thù, tựa hồ chỉ là đắc tội người nên đắc tội, người không nên đắc tội cũng đắc tội nốt. Nàng lo hắn quá kiêu ngạo, truyền đến tai Hoàng Thượng nói hắn lợi dụng chức quyền, không tuân theo thánh chỉ, công báo tư thù.
Họ Phạm mắng hắn nhiều như vậy nhưng kì thực trong lòng rất có chừng mực, cũng nghe ra được đối phương cực kỳ tôn trọng phủ Quốc Công khi xưa, phẫn nộ đại khái là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng vừa rồi vị công tử kia không giống như thế, trong một câu nói tràn ngập thù hận, đâm thẳng vào chỗ đau của người khác, trong lời nói hận không thể lập tức diệt phủ Quốc Công.
Nếu Bùi An không động thủ, đợi ngày sau đối phương chỉ cần có nửa điểm cơ hội, nhất định sẽ nhào tới cắn một nhát lấy mạng bọn họ
Khi còn nhỏ Vân Nương có nghe mẫu thân nói qua không ít chuyện nhà ngoại, nói trong loạn thế đánh đánh giết giết, không phải ngươi chết chính là ta sống. Một khi bỏ lỡ cơ hội sẽ không còn khả năng xoay người.
Mẫu thân còn nói hành quân đánh trận kiêng kị nhất chính là do dự, lúc này hẳn là đạo lý đó.
Một chữ “ta” kia khiến Bùi An trong nháy mắt hoảng hốt.
Cây đuốc trong tay dời về phía nàng, ánh sáng chiếu lên mặt nàng, con ngươi nàng nhìn về phía hắn lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/2870948/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.