Buổi tối Tần Thời Dụ nằm mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy khoảng thời gian dày vò sau khi phong ba ở SK xảy ra.
Mỗi ngày cô đều bôn ba, muốn tìm được một con đường thích hợp để bảo vệ quyền lợi của mình, cuối cùng lại bị người ta chèn ép, đâu đâu cũng là trắc trở.
Cô cũng đã từng muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần ngồi trong công ty, nhìn thấy ánh mắt xem thường của những người xung quanh, nhìn thấy gương mặt làm người ta chán ghét của lão già Tống Chí Huy đó, cô lại không nhịn được cục tức này.
Nhưng ngoại trừ cái miệng có thể tranh luận đến sống chết với người khác, cô không còn thứ gì nữa.
Nhưng chỉ dựa vào miệng, ngoại trừ có thể xả trong lúc nhất thời thì không có tác dụng gì nữa.
Thế là khoảng thời gian ấy cô cứ thất hồn lạc vía cả ngày, mất ngủ bất kể ngày đêm, cũng không dám nói với bố mẹ, sợ họ lo lắng vì mình, càng sợ họ sẽ tự trách vì không giúp đỡ được.
Tần Thời Dụ không có cách nào khác.
Mỗi ngày cô đều đang suy nghĩ rốt cuộc mình nên cứ thỏa hiệp như vậy hay là từ chức ra đi, cho dù là lựa chọn nào, những yếu tố mà cô cần suy nghĩ đều quá nhiều.
Mà đúng lúc đó, cô nhận được một cuộc điện thoại.
Trong điện thoại không nói gì, chỉ bảo cô đến Khoa học kỹ thuật Tín Thành tìm sếp Trì.
Công ty này cô đã từng nghe đến, chỉ là quả thực không nghĩ ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-khong-an-muoi-ca-uon/2753129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.