???
Tần Thời Dụ nhất thời hóa đá ngay tại chỗ.
Người Lâm Trình gọi nhất định không phải cô, nhất định không phải cô…
Cô chỉ cần làm một pho tượng từ đầu đến cuối…
“Bộ vị tiên sinh này đang mặc, cô có thể lấy cho tôi một bộ như vậy không?”
Giọng nói ấy càng ngày càng gần, Tần Thời Dụ tự mình tê liệt thất bại, không thể không thừa nhận, người này chính xác là đang gọi cô.
Trong cửa hàng này không có người khác sao?
Sao lại cứ nhìn chằm chằm một mình cô?
Đúng là, trời xanh làm ơn cứu mạng!
Tần Thời Dụ nhìn Trì Nghiên cầu cứu, nhưng tên Trì Nghiên lại cứ đứng trước gương như gậy Như Ý cắm xuống biển, không có một chút phản ứng nào, không có một chút giác ngộ phải cứu giúp bạn cùng nhà trong hoạn nạn.
Tần Thời Dụ bất lực, nghiến răng quay người qua, đầu cúi xuống thật thấp, hình như đang viết một câu bùa chú “Anh ta nhất định không nhận ra mình” trên trán, không thèm đếm xỉa gì nữa.
“Cái đó, vị tiên sinh này, anh…”
Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, đằng sau lại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Xin lỗi, bây giờ cô ấy không rảnh.”
Nói rồi, Trì Nghiên quay người qua, cởi áo vest xuống, nhét vào trong tay Tần Thời Dụ.
“Bộ này tôi không hài lòng, đổi bộ khác đi.”
Trì Nghiên nói rồi khẽ chỉnh lại cổ tay áo, sau đó lười biếng ngước mắt, ánh mắt không rõ cảm xúc rơi trên người Tần Thời Dụ.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-khong-an-muoi-ca-uon/2753122/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.