Sau này Lâm Ngữ Trì và Bùi Diễn Chi thuận lý thành chương trở thành người yêu.
Nói ra thì lời tỏ tình giữa hai người hoàn toàn là dựa vào bầu không khí thúc đẩy.
Bầu không khí… Trong nhà ma?
Dù sao thì cô nhớ sau khi hai người đi ra từ chiếc tủ đó, không hiểu sao lại bất giác nắm lấy tay nhau.
Nếu như nhớ không nhầm, hình như là cô nói trước: “Vừa nãy anh túm cổ tay tôi đau quá.”
Sau đó người nào đấy chỉ do dự một lúc, rồi cẩn thận nắm lấy tay cô: “Vậy thế này thì sao? Còn đau không?”
Như thế này… Sao có thể đau được chứ!
Tuy rằng trong lòng cô nghĩ: Mẹ nó anh ấy nắm tay mình rồi anh ấy chủ động nắm tay mình rồi cứu mạng cứu mạng, trong nhà ma này có máy thở không?
Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vững khí chất thục nữ số một Giang Thành của mình.
“Không đau nữa, cảm ơn anh.”
…
Sau đó hai người lại đi uống rượu.
Lần đầu tiên Bùi Diễn Chi mở lòng với cô.
Lúc này Lâm Ngữ Trì mới biết, hóa ra thời thơ ấu của anh… Lại làm người ta đau lòng như vậy.
Năm Bùi Diễn Chi năm tuổi, mẹ đã bỏ anh lại mà đi, năm tám tuổi bố cũng rời đi, nói là đi ra ngoài tỉnh làm công, nhưng chỉ thấy đi mà không thấy về.
Trong nhà chỉ còn lại anh và bà nội lớn tuổi.
Hồi nhỏ Bùi Diễn Chi không có sở thích gì cả, hoặc có thể nói không có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-khong-an-muoi-ca-uon/2753020/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.