Trời sắp sáng, Hồng Kiệt vẫn không hề xuất hiện, Thẩm Đông không thể ở lại trong động nữa, hắn cần phải về lại phòng mình trước lúc Trương Tam rời giường.
“Tôi phải về hải đăng trước,” Hắn vẫn không yên tâm lắm, kể cả Tào Mộc trông có vẻ như đã không còn bị thương nữa, nhưng chỉ cần việc này vẫn chưa xong, hắn sẽ chẳng thể nào yên lòng được, “Hai người…’
“Nếu như Hồng Kiệt không trở về, tôi sẽ xử lý hết chuyện sau đó,” Tần Nhất trả lời, “Chỉ cần anh đừng để người ở hải đăng biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì là được.”
“Vậy được.” Thẩm Đông gật đầu, chậm rãi trượt xuống nước, rồi nhìn Tào Mộc, “Tào Mộc cậu…”
“Tôi sẽ nghe lời anh.” Tào Mộc nghiêm túc nhìn hắn nói, “Trời sáng rồi tôi sẽ trôi qua lặng lẽ tìm anh, ở chỗ san hô.”
“Được.” Thẩm Đông cắn răng, chìm xuống nước.
Giờ thuốc tê vẫn còn có tác dụng, vết thương cũng không đau, xương bị lệch cũng đã được Tần Nhất cố định về vị trí cũ, nhưng vì không để cho xương một lần nữa chạy sang chỗ khác, Thẩm Đông quyết định vẫn cứ từ từ nhúc nhích trở về.
Hắn uốn éo như con lươn chậm rãi trở về bên bờ, rồi lại như kẻ trộm trứng rón rén nhón từng bước nhỏ chạy về phòng mình.
Lúc đi qua căn nhà của Trương Tam, hắn chậm chân lại lắng nghe, chẳng nghe thấy động tĩnh gì, chắc đã ngủ say rồi.
Quả nhiên là người vô tư, Thẩm Đông cười, trở về căn phòng mình.
Hắn không dám bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-he-he-he-nho-tieu-suu-suu-suu-ngu/2892295/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.