Thẩm Đông không yên lòng lắm, sau khi trở lại đảo cũng không có việc gì để làm, hắn đi thẳng tới phòng trực, cùng chú Trần trực ban. 
Tào Mộc và Hồng Kiệt đều nhắc tới Mồ chôn đáy biển, hơn nữa, mồ chôn này nghe nói còn có liên quan tới người cá, Tào Mộc không nhớ rõ chi tiết, Hồng Kiệt không chịu nhiều lời, đây rút cuộc là nơi thế nào? 
“Chú Trần,” Thẩm Đông nhìn chú Trần đang nghiêm túc chơi solitaire, “Chú sinh sống ở đây được bao lâu rồi?” 
“Cả đời,” Chú Trần cười, thả con chuột ra, “Sinh ra đã ở đây, sau đó vẫn luôn ở đây, chắc chắn cũng chết luôn ở đây.” 
“Vậy chắc chú biết nhiều chuyện lắm đúng không, truyền thuyết trên biển gì đó?” Thẩm Đông dò hỏi. 
“Truyền thuyết? Truyền thuyết thì nhiều, hải quái, thuyền chết gì đó có cả đống,” Chú Trần cười, nhấp một ngụm trà, “Truyền thuyết trên biển là nhiều nhất, bởi vì lần nào ra biển cũng đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” 
“Hải quái? Thuyền chết?” Thẩm Đông còn thật sự chưa từng nghe nói tới những thứ đó, hắn tới nơi nay bao nhiêu năm như vậy, vẫn chỉ ở trên đảo, chỉ có lúc thuyền lớn mang thực phẩm và vật dụng sinh hoạt hằng ngày tới mới có thể thấy người ngoài chú Trần, cũng chỉ là chào hỏi, không trò chuyện, càng sẽ không biết tới những thứ này. 
“Hai thứ này có liên quan,” Chú Trần đột nhiên có hứng thú, cầm tẩu thuốc bên cạnh qua châm, rít một hơi, rồi nhả ra một vòng khói, nhìn Thẩm Đông sặc sụa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-he-he-he-nho-tieu-suu-suu-suu-ngu/2892280/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.