*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Vì muốn chắc chắn xem tinh thần mình có bình thường hay không, Thẩm Đông đẩy một cái, đóng cửa lại. 
Đứng sau cánh cửa lấy lại bình tĩnh xong, mở ra một lần nữa, cảnh vật bên ngoài vẫn như cũ. 
Hắn dùng tay đỡ cửa, không nhịn được hỏi ra một câu mà tới chính bản thân nghe thấy cũng không hiểu nổi: “Cậu là ai?” 
“Thật sự ở cùng với ai là sẽ biến thành như thế sao, anh không nhớ tôi là ai nữa? Vậy Tào Tiểu Ngư cũng bắt đầu nói lắp rồi đấy à…” Hồng Kiệt dựa lên tường ngoài cửa, bày ra một tư thế trông cũng không tệ lắm. 
Thẩm Đông đang khiếp sợ tới mức hơi muốn biến thành người câm thật, Hồng Kiệt đi vào trong nhà ngồi xuống rồi, hắn còn chưa nói ra được câu thứ hai. 
Hồng Kiệt nhìn xung quanh phòng: “Đây là phòng trọ à?” 
“Ừ.” Thẩm Đông cuối cùng cũng phát ra được âm thanh, nhân lúc này hắn nhanh chóng hỏi một câu, “Sao cậu, lại đến, đây?” 
“Rảnh rỗi không có việc gì thì đến thôi, thuyền trưởng mà, chu du thế giới cũng bình thường,” Hồng Kiệt phất tay với hắn, lấy từ trong túi ra một con ốc biển, “Đây là quà tôi tặng cho hai người, hôm qua thuyền lật, tôi nhân tiện lặn xuống nước nhặt được.” 
“Cảm ơn,” Thẩm Đông nhận lấy con ốc biển tươi mới, ấn tượng trong đầu với Hồng Kiệt đã hoàn toàn biến thành một dấu chấm hỏi khổng lồ, “Sao cậu biết, biết được bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-he-he-he-nho-tieu-suu-suu-suu-ngu/106876/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.