Thẩm Đông cảm thấy mình đã tự đào cho mình một cái hố, sau đó không cẩn thận nhảy xuống, tiếp đó chỉ có thể nhìn Tào Mộc xúc từ xẻng này tới xẻng khác chôn mình đi. 
Qua một thời gian nữa đi. 
Rõ ràng là một câu nói bởi vì động viên cảm xúc của Tào Mộc lúc đó như thể đang bị đả kích nghiêm trọng mà thuận miệng nói ra, lại bị Tào Mộc xem như một lời cam kết. 
Thẩm Đông giờ nghĩ tới là lại muốn đâm đầu vào bàn, ngay lúc hắn nói ra câu này đã hối hận rồi, hắn biết rõ Tào Mộc là người như thế nào, Tào Mộc hẳn không biết cái gì gọi là qua loa, càng không biết cái gì gọi là từ chối khéo. 
Cậu chỉ biết Thẩm Đông là người tốt, lời người tốt nói là có thể tin. 
“Tôi đặt, đặt cho…cậu cái, tên Nhật, Bản.” Thẩm Đông nửa nằm trên ghế, chân gác lên bàn, nhìn màn hình máy tính đen thùi lùi. 
“Tên Nhật Bản là tên gì? Tôi có tên mà, tôi tên là Tào Mộc.” Tào Mộc ngồi dựa lên bệ cửa sổ, nhắm hờ hai mắt hóng gió biển, không có hứng thú gì với tên Nhật Bản cả. 
“Tử Tâm Nhãn Tử.” 
“Nghe chán thế,” Tào Mộc cau mày, “Nhật Bản nghĩa là gì?” 
“Bên, bên cạnh, chúng ta…” 
“Bên cạnh chúng ta? Bên cạnh trấn Quan Hoa? Trấn Nhật Bản à? Tôi không biết chỗ đấy,” Tào Mộc thử suy nghĩ, “Có khi là có biết nhưng cũng không nhớ rõ.” 
Thẩm Đông không nói gì, chỉ thở dài, nàng tiên cá Dư Tiểu Giai lúc đi theo con người cũng là như thế này sao? Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-he-he-he-nho-tieu-suu-suu-suu-ngu/106865/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.