Lúc bắt được tờ quy định kia, nữ quỷ đực mặt ra đó một lúc. Cô ta nhìn kĩ cái tên viết trên mặt giấy lần nữa, xém tí là té xỉu.
"Âm phủ mà còn phải phân loại rác á?!" Nữ quỷ khóc thành tiếng, "Sao chết rồi mà vẫn còn bắt ta phân loại rác!"
Nữ quỷ khóc nghẹn cả họng. Lúc còn sống đã phải phân loại rác, sau khi chết xong còn phải phân loại chính mình luôn.
Làm quỷ cũng khổ quá đi...
Tên Bạch Vô Thường kia cũng không nể nang gì cô ta, hắn giận dữ nói: "Bớt lảm nhảm đi, đừng làm phí thời gian của bổn quan!"
Làm người thì sợ cảnh sát, thành quỷ thì đương nhiên phải sợ quỷ sai. Sau khi nữ quỷ bị Mạnh Thiểu Du đập cho te tua, cô ta vốn đã nhát gan lại còn hoảng sợ hơn, vừa nghe vậy đã lập tức cầm lấy tờ giấy kia, vừa khóc thút thít vừa đối chiếu phân loại.
Lúc Mạnh Thiểu Du lên thành phố học, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ bắt một hai con quỷ nhỏ gây phiền toái rồi giao cho quỷ sai, cho nên có thể coi như tên Bạch Vô Thường này có quen biết với cậu.
Mạnh Thiểu Du nhìn cái quy định tự dưng xuất hiện này thì cảm thấy cực kì mới lạ, bèn hỏi: "Lão Triệu, âm phủ có cái này hồi nào vậy?"
Hồi trước đâu có vụ này đâu.
Trước khi lên làm quỷ sai, tên Bạch Vô Thường này mang họ Triệu. Nghe Mạnh Thiểu Du hỏi vậy, Lão Triệu – Bạch Vô Thường – thở dài nói: "Không phải cái này là do mới đổi cấp trên đó sao!"
Tục ngữ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-gioi-giai-tri-deu-mong-toi-im-mieng/240986/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.